Nghĩ vậy, ta lập tức bỏ ý định về nhà, nhẹ nhàng di chuyển băng ghế dựa sát vào tường và nhìn vào trong thông qua khe cửa sổTrên chiếc giường trong nhà, con dâu của Dương gia đã hạ sinh thai nhi, đứa bé chỉ dài bằng nửa cánh tay, cả thân hình bê bết máu tươi, nằm im không nhúc nhích. Tuy nhiên, điều đáng sợ nhất không phải là đứa bé mà chính là con dâu của Dương gia. Dưới thân thể của nàng ta in hằn một vũng máu đỏ sẫm, thấm ướt cả tấm chăn trải giường bên dưới.
Bị chảy nhiều máu như vậy, liệu nàng ta có còn sống không?
Một người khác đang đứng trong phòng cũng có cùng thắc mắc với ta. Người ăn mày trẻ tuổi đứng bên giường, lo lắng kéo tay áo của Tôn Hoài Cẩn và hỏi: “Sư phụ, người thử một lần nữa xem, tại sao lại không được?” Giọng nói của hắn ta rất trầm thấp, hẳn là sợ bị người ngoài cửa nghe thấy.
Tôn Hoài Cẩn siết chặt nắm tay, thở phì phò, hồng hộc. Ông ta tiến đến gần con dâu của Dương gia, trong miệng nỉ non hai tiếng gì đó, đoạn ấn hai ngón tay thô ráp lên trên cổ họng của nàng ta.
Giống như những lần trước, vô số hạt cát đen rào rào trào ra từ miệng của con dâu Dương gia, bao trùm cả căn phòng trong một màu đen kịt. Đến khi cát đen tan biến, ánh sáng dần dần bao phủ không gian, ta nghe thấy Tôn Hoài Cẩn thở dài một hơi, ôm ngực và nói: “Xong rồi”
Nhìn con dâu Dương gia một lần nữa, ta phát hiện sắc mặt của nàng ta đã trở nên hồng hào, tuy rằng người vẫn chưa tỉnh lại nhưng cơ thể đã bình ổn. Nàng ta đang ngủ thiếp đi, một giấc ngủ rất say sưa và bình yên như một đứa trẻ.
Tôn Hoài Cẩn lập tức bước đến gần đứa trẻ bất động kia, vừa định vận dụng sức lực thì thân thể ông ta đột nhiên run lẩy bẩy. Tôn Hoài Cẩn dùng một tay vịn lên thành giường, thắt lưng chợt uốn cong như một vòng cung, mặc dù ông ta gắng sức đứng thẳng mà vẫn vô ích, vài giọt mồ hôi to trên trán lăn tròn và rơi xuống đất.
Người ăn mày trẻ tuổi nhanh chóng tiến lên đỡ lấy ông ta: “Sư phụ! Người vẫn chống đỡ được chứ?”
Tôn Hoài Cẩn khoát tay với hắn ta, hai mắt đột nhiên mở to trợn trừng, bên trong còn có tia sáng lóe lên. Ông ta vươn tay phải ra, bóp lấy cái cổ non mịn của đứa bé sơ sinh và nhấc bổng nó lên không trung.
Trong giây lát, ta cho rằng ông ta đã thành công, bởi vì vô số hạt cát đen đã trào ra khỏi cơ thể mỏng manh và yếu ớt của đứa trẻ và phun lên phía xà nhà. Ngay cả người ăn mày trẻ tuổi kia cũng nghĩ như vậy, bởi vì ta thấy hắn ta thở phào nhẹ nhõm, thân hình căng cứng cũng từ từ thả lỏng.
Nhưng mọi thứ đã không diễn ra như ta dự đoán. Ngày đó, ta đã nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị nhất trong cuộc đời mình. Vô số hạt cát đen bay vòng quanh xà nhà, sau đó bay thẳng về phía đứa trẻ vẫn còn nằm trong tay Tôn Hoài Cẩn.
Nó thực sự đã quay trở lại.
Hạt cát đen va vào cánh tay của Tôn Hoài Cẩn khiến ông ta kinh sợ đến mức phát run, bàn tay cũng lập tức buông lỏng khiến đứa bé rơi xuống đất. Vào khoảnh khắc nó sắp rơi xuống sàn, đứa bé đã được vô số hạt cát đen bao quanh và ôm trọn vào giữa.
Ngươi có biết cảnh tượng máu thịt bay tứ tung là như thế nào không?
Ta đã thấy máu tươi và thịt nát liên tục văng ra từ giữa bãi cát đen, bắn tung tóe khắp sàn nhà. Vô số hạt cát đen đó, cũng chẳng biết chúng là thứ gì, dường như đang nuốt chửng thi thể của đứa trẻ, xâu xé cơ thể của nó và nhai nát, ngay cả một mẩu xương cốt cũng không còn.
“Sư phụ, vì sao… Vì sao lại xảy ra chuyện này?” Người ăn mày trẻ tuổi sợ hãi đến mức không nói nên lời. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Tôn Hoài Cẩn, môi run rẩy kịch liệt.
“Đã đến lúc đòi lại! Ta từng giúp đám người kia nhiều như vậy, cũng đã đến lúc họ phải đền đáp cho ta rồi”
Đôi mắt của Tôn Hoài Cẩn trợn trừng, tròng trắng chiếm hơn phân nửa, lộ ra một tia dữ tợn và ngoan độc.
Bất chợt, ông ta liếc về phía ta khiến ta vô cùng hoảng sợ, chân đứng không vững, lập tức ngã lăn ra sau, cũng may là có một đống cỏ cao chống đỡ nên ta mới không bị thương. Ta lồm cồm bò dậy từ đống cỏ khô, bỏ chạy như điên về phía sân trước. Đám người của Dương gia vẫn còn ở đó, ai nấy đều lo lắng như kiến bò trên chảo nóng. Họ không biết rằng, đứa trẻ kia đã tan xương nát thịt. Vừa định kêu bọn họ vào trong nhà mà nhìn, cánh cửa đã bị đẩy ra. Tôn Hoài Cẩn đứng ở giữa cửa, ôm đứa nhỏ trên tay, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt và nói: “Xin lỗi, ta chỉ có thể cứu được một người. Đứa bé này không thể nào cứu chữa”
Người của Dương gia lập tức phát hoảng. Dương đại ca lảo đảo đi tới trước mấy bước, đỡ lấy đứa nhỏ từ trong tay Tôn Hoài Cẩn, ôm vào trong ngực và gào khóc thảm thiết.
Cánh tay của đứa trẻ sơ sinh yếu ớt rũ xuống. Chỉ có điều, ngay trước mắt, ta chỉ có thể nhìn thấy đó là một đoạn màu trắng xanh, thật sự nhỏ gầy và thảm thương.
Thật sự lúc đó, trong lòng ta không hề có sự thương hại mà chỉ có sợ hãi: Đứa bé này đã sớm bị bão cát đen nuốt chửng, làm sao có thể toàn thây để được ôm trong vòng tay của người cha chưa từng gặp mặt?
Chậm rãi quay đầu lại, ta phát hiện Tôn Hoài Cẩn đang nhìn mình chằm chằm. Đáy mắt của ông ta rét lạnh đến mức khiến ta cảm thấy bản thân đang bị giam cầm trong một tảng băng.
Về nhà, ta lập tức kể cho cha mẹ nghe tất cả những gì mà mình đã thấy trong căn nhà tranh kia. Chỉ có điều, thông qua ánh mắt của hai người, ta biết là họ không tin mình. Mẹ xoa nhẹ lên đầu ta và nhẹ nhàng nói: “Hôm nay, Tôn thần y vì lỡ tay nên mới phạm sai lầm. Chúng ta đều đã nghe rồi. Nhưng nếu không có ông ấy giúp đỡ thì có lẽ cả hai mẹ con Dương gia đã không được cứu sống. Người nhà họ Dương không hề oán trách ông ấy. Con chỉ là một đứa bé, cũng đừng trách cứ ông ấy một cách mù quáng”
Ta muốn nói thêm, nhưng hai người họ đã đến nhà họ Dương để giúp đỡ, chỉ còn ta và đệ đệ ở nhà.
Ta thường tự hỏi, nếu cha mẹ chịu tin vào những gì ta nói ngày hôm đó, không coi chúng là câu nói vô nghĩa của một đứa trẻ, thì có lẽ mọi chuyện sẽ không diễn biến như vậy. Tuy nhiên, trên đời này vốn dĩ không có chữ “nếu”. Quá khứ chính là quá khứ, những gì đã mất đi cũng sẽ vĩnh viễn biến tan.
Chiều ngày hôm đó, bởi vì trong lòng đầy phiền muộn, ta nằm xuống và ngủ bên cạnh đệ đệ của mình. Ngủ một mạch đến giữa chiều, ta bị đệ đệ đánh thức. Trong cơn mơ màng, ta nghe thấy tiếng khóc lóc của đệ đệ. Đệ ấy nói rằng, có gì đó đang ở trước cửa sổ, thò đầu trộm nhìn vào trong phòng, lại còn liên tục gọi tên của đệ ấy.
Ta dùng đôi mắt mê ngủ, nhập nhèm liếc nhìn ra ngoài phòng, chỉ thấy bầu trời đang có nắng đẹp, yên tĩnh và thanh bình. Nghĩ rằng đệ đệ đang gặp ác mộng nên nói mớ, ta an ủi đệ đệ bằng vài câu qua loa để dỗ đệ ấy ngủ tiếp. Nghe thấy tiếng hô hấp của đệ đệ dần dần ổn định, ta cũng rơi vào mộng đẹp một lần nữa. Chỉ có điều lần này, ta ngủ không yên giấc. Trong mơ, vô số hạt cát đen đang đuổi theo ta, bên trong bão cát lộ ra một dáng dấp già nua mơ hồ nào đó.
Ta bị cha mẹ đánh thức, khi mở mắt ra thì thấy trời đã tối mịt. Cha mẹ hoảng hốt nhìn ta và hỏi đệ đệ đang ở đâu? Lúc đó, ta mới nhận ra đệ đệ vốn đang say ngủ bên cạnh mình đã mất tích. Ổ chăn của đệ ấy lạnh ngắt, chứng tỏ người đã rời đi một lúc lâu rồi.
Đêm đó, bọn ta tìm kiếm cả đêm, cả làng cũng ra sức giúp đỡ, nhưng đến khi trời trở sáng, bọn ta vẫn không tìm thấy đệ đệ.
Đệ ấy cứ biến mất như thế. Dù cho đêm nào ta cũng vùi vào chăn bông của đệ đệ để sưởi ấm, mong rằng nó sẽ không lạnh lẽo, nhưng rốt cuộc, đệ ấy vẫn không bao giờ trở về nhà.
Tuy nhiên, sự biến mất của đệ đệ chỉ là khởi đầu mà thôi. Ngay khi ta nghĩ rằng đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn thì những cơn ác mộng kinh hoàng tiếp nối đã giáng vào người ta những cái tát vô cùng tàn nhẫn.