Tân An Quỷ Sự

Chương 337: Tôn hoài cẩn

Chương Trước Chương Tiếp

Khi họ đang trò chuyện thì tiếng gào thét của cha lại vọng từ trong phòng ra. Không bao lâu sau, đệ đệ của ta chạy ra với vẻ mặt hốt hoảng và kinh sợ: “Mẹ ơi! Cha lại phát bệnh rồi. Ông ấy đang đi xuống bếp để lấy một con dao và nói rằng muốn tự chặt cánh tay của mình”Nghe lời đệ đệ nói, lão ăn mày lập tức đứng dậy, đẩy cửa và bước về phía nội viện. Vừa vào trong sân, ông ta đã gặp cha ta đang lảo đảo, cầm một con dao làm bếp sáng loáng, may mà cánh tay của ông lúc này đã không còn sức lực, cho nên không thể nắm chặt chuôi dao và có hành động ngu ngốc nào.

Nếu như người bình thường nhìn thấy bộ dạng của cha ta lúc đó, chắc hẳn bọn họ sẽ sợ tới mức mất đi lý trí, nhưng lão ăn mày kia chỉ cười ruồi hai tiếng, sau đó sải bước đi về phía trước. Ông ta giữ khoảng cách với con dao, dùng một tay nắm chặt lấy cổ tay của cha ta, tay còn lại thì trực tiếp bóp cổ của ông.

Cha ta phát ra âm thanh giống như đang nôn khan, há to miệng, thân thể uốn cong lại thành hình vòng cung. Thoạt nhìn, cả thân hình của ông dường như đang bị lão ăn mày già khụ như sắp chết kia nhấc bổng lên cao.

Trong một thoáng, ta gần như nghĩ rằng cha ta sắp bị lão ăn mày kia siết cổ mà chết, vì lưỡi của ông đang dần thò ra khỏi miệng từng chút một, càng ngày càng dài, đến mức nó suýt rơi xuống cằm. Mặc dù khuôn mặt của cha ta đang phủ đầy lớp lông màu xanh lục, nhưng nó vẫn không thể che giấu được sắc mặt trắng bệch đến mức đáng sợ của ông.

Mẹ ta ngã lăn ra đất gào khóc. Dường như, bà đã suy sụp hoàn toàn, bản thân không biết nên bước tới can ngăn hay để mặc lão ăn mày già nua kia giúp bà hoàn thành cái việc mà lẽ ra, bà phải ép buộc mình tự làm lấy.

Cuối cùng, thân thể của cha ta xụi lơ và rũ xuống, cái cổ mềm ngoặt dựa vào bả vai, hai mắt từ từ nhắm chặt lại.

Ngay khi tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, ta bỗng nghe thấy một tiếng “rầm” cực lớn, vô số hạt cát đen ào ào tràn ra khỏi miệng của cha ta, sau đó chúng bay về phía vầng trăng xanh trắng trên nền trời, đen kìn kịt cả một vùng rộng lớn, ùn ùn che lấp đất trời, hoàn toàn bao vây lấy cha ta và lão ăn mày ở giữa.

Khoảng chừng nửa khắc sau, đám cát đen cuối cùng cũng tan biến, lão ăn mày cũng làm xong chuyện. Lúc đó, trông ông ta vô cùng mệt mỏi, miệng há to để thở hổn hển, lồng ngực liên tục trồi lên lõm xuống, run rẩy đến mức đứng cũng không vững, may mà người ăn mày trẻ tuổi đã nhanh chân bước tới đỡ nên ông ta mới không té ngã.

Nhưng hiện tại, ta không có thời gian để bận tâm đến lão ăn mày kia, bởi vì ánh mắt của ta đều đổ dồn về phía cha mình. Lúc bấy giờ, ông đang đứng trên mặt đất, cái cổ vẫn còn mềm ngoặt, chỉ có điều đôi mắt đã mở ra, hơn nữa lại còn trợn trừng, giống như ông vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng tăm tối.

“Cha!”

Ta ngập ngừng gọi thử một tiếng, tưởng rằng sẽ không nhận được phản ứng nào từ cha ta. Thế nhưng, ông lại chậm rãi quay đầu nhìn ta và hỏi: “Tiểu Phi?”

Khi ông gọi tên ta, lớp lông màu xanh lục đang bao phủ cơ thể của ông rốt cuộc cũng rơi xuống đất, chất thành một vòng tròn chung quanh người ông. Ông khẽ khàng nhếch miệng, đột nhiên giơ hai bàn tay lên trước mắt rồi lẩm bẩm vài từ không rõ: “Không đau, không đau nữa! Sâu… sâu cũng biến mất rồi…”

Nghe vậy, mẹ ta lập tức bò đến ôm chầm lấy cha ta, nắm lấy tay ông và xem xét kỹ lưỡng từ lòng bàn tay đến mu bàn tay, ngay cả khẽ hở móng tay cũng không dám bỏ sót.

Quan sát cẩn thận hết lần này đến lần khác, mẹ ta đột nhiên quỳ xuống và bò đến bên cạnh lão ăn mày già khụ kia: “Thần tiên sống! Ngài thật sự là thần tiên sống có thể cứu khổ cứu nạn!”

Lão ăn mày già bật cười: “Ai là “thần tiên sống” chứ? Ta tên là Tôn Hoài Cẩn, chỉ là một tên ăn mày hôi hám thích đi ngao du tứ phương mà thôi!”

Chuyện cha ta được lão ăn mày chữa khỏi bệnh được lan truyền nhanh chóng. Khắp tám làng trong mười dặm, dân làng ai nấy đều tấm tắc kinh ngạc, vì họ đã từng chứng kiến bệnh tình của cha ta, cũng biết rõ thân thể bệnh tật của ông như một cái cây khô mục ruỗng, thế mà bỗng chốc hồi sinh chỉ trong một đêm như một kỳ tích.

Vì vậy, ngày càng có nhiều người đưa người nhà mắc bệnh lâu ngày đến nhờ lão già ăn mày “xem” bệnh. Đúng vậy, chỉ có thể nói là “xem” bệnh, bởi vì Tôn Hoài Cẩn không hề bắt mạch hay là kê đơn thuốc, mà ông ta chỉ cần dùng tay phải để bóp cổ họng người bệnh. Sau đó, trong chốc lát, sự đau đớn trên cơ thể người bệnh sẽ biến mất. Thậm chí có một số người đã chết rồi nhưng chỉ cần thời gian tắt thở chưa hơn hai canh giờ, nếu người đó được đưa tới chỗ Tôn Hoài Cẩn kịp thời thì vẫn có thể được ông ta cứu sống.

Mặt khác, Tôn Hoài Cẩn có bản lĩnh cao cường như vậy nhưng ông ta lại không hề chủ động thu tiền người bệnh. Ông ta chỉ yêu cầu người ăn mày trẻ tuổi đặt một cái bát đồng ở bên cạnh, người nào nhìn thấy thì tự trả thù lao vào đó. Sau khi trong bát có nhiều tiền, ông ta lại đem nó cho những người nghèo khổ và bần hàn, hoặc tiện tay vứt cho một vài đứa trẻ gần đó.

Ngày càng có nhiều người đến “xem” bệnh nên Tôn Hoài Cẩn quyết định tìm một ngôi nhà tranh bỏ hoang trong làng để ở tạm. Bởi vì ở đó không có thức ăn nên mẹ đã nhờ ta mang cơm cho hai người ăn mày già, trẻ kia mỗi ngày, xem như là một cách để báo đáp ơn cứu mạng của cha ta.

Bởi vì chuyện này, ta đã chứng kiến Tôn Hoài Cẩn cứu người vô số lần. Chỉ có điều, sau mỗi lần cứu được một người, ông ta lại trì hoãn rất lâu mới tới lượt người tiếp theo. Cũng có vài lần, ta nhìn thấy mười đầu ngón tay của ông ta có chút thâm đen, giống như bị nhuốm màu mực.

Những ngày tháng êm đềm luôn trôi qua rất nhanh. Đến bây giờ, ta vẫn nhớ như in rằng, lúc đó, ta luôn cảm thấy rất may mắn. May mắn bởi vì trong thời buổi binh đao loạn lạc, dân chúng lầm than như vậy mà lại có một vị thần tiên sống tồn tại cạnh bên. Nhờ có ông ta, bọn ta mới được bảo hộ một cuộc sống bình an, tránh xa đau đớn và bệnh tật.

Tuy nhiên, cuộc sống đẹp đẽ và ổn định đó chẳng kéo dài được bao lâu đã đột ngột kết thúc.

Ta nhớ đó là một buổi trưa nắng gắt, như thường lệ, ta mang cơm cho hai người kia. Vừa từ trong nhà của Tôn Hoài Cẩn bước ra ngoài, ta tình cờ gặp một người cùng làng đang bế một người phụ nữ mang thai đi vào trong. Đó chính là con dâu của Dương gia, đã chuyển dạ ba ngày mà đứa nhỏ vẫn chưa chào đời. Nhìn thấy người mẹ đã bị hành hạ đến cực điểm, đứa nhỏ có lẽ cũng không cứu được, cho nên người nhà Dương gia vội vàng bế nàng ta đến đây.

Người phụ nữ kia kêu rên thảm thiết khiến ta sởn cả tóc gáy, vội vàng đặt bát cơm xuống và chạy nhanh ra cửa. Nhưng chạy được nửa đường, ta lập tức nhớ ra mình đã quên lấy bát. Sợ bị mẹ mắng, ta đành phải quay lại căn nhà tranh của Tôn Hoài Cẩn.

Trong sân đều là người của Dương gia, người ngồi, kẻ đứng, ai nấy đều tỏ ra cực kỳ lo lắng, đặc biệt là Dương đại ca. Hắn ta vừa xoa tay vừa đi tới đi lui trước cánh cửa đóng chặt, miệng lẩm bẩm không ngớt: “Nghe nói vị thần tiên sống này có thể trị bệnh cho người khác bằng cách sờ vào cổ. Tại sao hôm nay, nàng ấy vào trong lâu như vậy mà vẫn chưa thể ra ngoài, lại không cho ai đi vào?”

Những người khác đều an ủi hắn ta, khuyên nhủ rằng: Chữa bệnh cho trẻ nhỏ thì sẽ khác biệt, hắn ta không cần lo lắng, vì một khi vị thần tiên sống kia đã đồng ý thì nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho cả mẹ và con.

Ở bên cạnh, ta càng nghe càng lo lắng hơn. Mẹ đã nấu cơm và đang đợi ta ở nhà, chẳng nhẽ ta phải đợi đến khi người phụ nữ của Dương gia sinh con xong thì mới được bưng bát về?

Gượm đã, biết đâu hai người kia đã ăn cơm rồi, bát đũa cũng đã dọn dẹp xong xuôi thì sao! Nghĩ vậy, ta vội vã chạy về phía hậu viện. Khi đến nơi, ta quả nhiên nhìn thấy bát của mình đã được rửa sạch và đặt trên một băng ghế dài.

Ta cầm mấy cái bát định về nhà. Đúng lúc đó, ta bỗng nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng rên rỉ rất nhỏ, tuy ngăn cách bởi một bức tường nhưng âm thanh kia vẫn truyền vào tai ra rất rõ ràng.

Ta nhìn chằm chằm vào bức tường, cảm thấy có gì đó không ổn. Ta đã từng chứng kiến lão ăn mày kia cứu người không biết bao nhiêu lần, những người được cứu thông thường đều không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, huống chi là phát ra âm thanh. Vì sao hôm nay lại bất thường như vậy?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)