Năm ta mười tuổi, cha ta phát một trận ốm, căn bệnh đó rất kỳ lạ, lúc đầu mười đốt ngón tay bị gãy nứt ra, chỉ còn những đường gân xanh nối giữa các đốt ngón tay, không có xương thịt, sau đó, từ chỗ các đốt ngón tay bị gãy nứt của ông ấy sinh ra rất nhiều sâu thịt, to như dây bấc đèn, dài vài tấc, rất đáng sợ. Đến thời kỳ sau, trên người cha ta lại mọc lông xanh, vừa xoăn vừa thô cứng như sợi thépLúc này ông ấy đã không còn hình dáng con người nữa mà giống như người rừng trong núi, người trong thôn đều rất sợ và tránh ông ấy, thậm chí còn có người nói ông ấy bị người hạ cổ độc nên mới biến thành hình dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy.
Nhưng nếu chỉ là biến đổi về ngoại hình thôi cũng còn tốt, điều kinh khủng nhất là sự dày vò của loại bệnh này đối với cơ thể của ông ấy, ban ngày, những con sâu thịt kia như đang ngủ nên không hành hạ, nhưng cứ đến chập tối, bọn chúng lại giống như lấy lại tinh thần, bắt đầu gặm nhấm máu thịt của cha ta, có một số còn liều mạng dùi khoan vào trong các khớp bị nứt ra. Những con sâu nhỏ đó có miệng rất nhọn, có thể đục khoét ra những lỗ nhỏ trên xương người, hút tuỷ phía trong để duy trì sự sống.
Mỗi lần cha ta bị hành hạ đến mức la hét lớn, đau đớn tột cùng, mẹ ta nhìn không nổi liền đi nhổ những con sâu thịt trên người cha ta ra, thế nhưng mặc dù những con sâu đã được rút ra nhưng cha ta lại càng đau hơn, nhìn kỹ thì miệng của những con sâu thịt kia đã đính chặt vào trong xương của cha ta, những con sâu được lôi ra từ da nhưng lại có thể mang ra theo những vụn xương nhỏ. Những con sâu này đã trở thành một bộ phận của cơ thể cha ta, không thể trừ bỏ cũng không thể chạm vào.
Mỗi lần cơn đau phát tác, ta và đệ đệ đều bị doạ sợ đến sởn gai ốc, ngồi không dám động đậy trong sân, ngây người nhìn cha ta người đầy lông xanh trong phòng, ông ấy đập đầu vào tường, một cái rồi lại một cái, thường đập đầu mình đến hôn mê mới có thể có được khoảnh khắc giải thoát.
Cứ thế, bệnh kéo dài hơn hai tháng, có một đêm mẹ ta run rẩy từ trong phòng đi ra, bà ấy nói với bọn ta là cha lại hôn mê rồi. Ta và đệ đệ vừa thở phào nhẹ nhõm thì bà ấy đột nhiên ôm hai bọn ta vào trong lòng và khóc, đây là lần đầu tiên bà ấy khóc kể từ khi cha ta bị bệnh, tiếng khóc không lớn, lại trầm thấp kìm nén. Bà ấy khóc ròng hai canh giờ rồi đột nhiên ngẩng đầu lên: “Tiểu Bối, Tiểu Nhiên, các con cảm thấy cha sống như vậy còn có ý nghĩa không? Trước đây ông ấy là một người đàn ông thích làm việc như vậy, hiện tại lại biến thành bộ dạng quỷ quái như thế này”
“Ông ấy không phải cha con, mẹ, ông ấy không phải cha con, con căn bản không nhận ra ông ấy là cha”
Ta còn chưa kịp mở miệng thì đệ đệ ta đã vừa khóc vừa nói ra lời này.
Ta thấy mẹ mình sững sờ, một giọt nước mắt đọng trên khóe mắt rất lâu cũng không rơi xuống.
Đêm đó, ta không thể ngủ được, mặt trăng trên bầu trời rất tròn, nó chiếu sáng một mảng trong căn phòng đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng mọi đồ vật.
Ta cũng không biết mình đang nghĩ gì, mơ hồ lại nghe thấy động tĩnh phía sau lưng, ta nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn thấy mẹ đã đứng dậy từ lúc nào, bà ấy đứng cạnh bàn, mở ngăn kéo và lấy ra một chiếc kéo được buộc bằng chỉ đỏ.
Ta không hiểu nửa đêm nửa hôm rồi sao bà ấy còn lấy kéo làm gì, nhưng lại lờ mờ nhận ra rằng dường như bà ấy không muốn bị người khác phát hiện ra hành động của mình, bởi vì thỉnh thoảng bà ấy lại nhìn qua giường, không chỉ là nhìn cha ta mà còn đang nhìn hai huynh đệ bọn ta. Thế là, ta từ từ co mình vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt ra bên ngoài, nhìn chằm chằm vào mẹ ta.
Ta rất sợ hãi, một cảm giác không rõ ràng quấn phủ khắp người, giống như chiếc kéo lóe lên ánh sáng lạnh trong tay của mẹ ta, lạnh buốt thấu xương.
Ta nhìn bà ấy từ từ tiến lại bên giường, từng bước một đi đến đầu giường của cha ta, bà ấy đang khóc, nước mắt bị ánh trăng chiếu vào trở nên óng ánh long lanh.
Cuối cùng, bà ấy nhắm mắt lại, giơ cao cây kéo trong tay, vung về phía thân hình đang hôn mê kia trên giường một cách nặng nề.
Ta cắn lấy chăn bông, cố gắng kìm nén không phát ra tiếng động, lúc đó, mặc dù ta vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ giữa cái chết và sự giải thoát nhưng cũng có thể lờ mờ cảm nhận được việc mà mẹ mình làm không phải là vì bản thân bà mà là vì người cha bị đau đớn giày vò đến gầy guộc kia.
Tuy nhiên, vào lúc chiếc kéo rơi xuống thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ, kèm theo đó là giọng nói thăng trầm bể dâu nhưng lại tràn đầy sức sống: “Trong nhà có người không? Có thể cho bọn ta tìm một chỗ nghỉ chân, xin bát cơm ăn không”
Ta thấy mẹ mình do dự một lúc, cuối cùng cũng bỏ cây kéo trên tay xuống và đi về phía cửa.
Tim ta cũng đồng thời buông xuống, ta nhanh nhẹn chui ra khỏi chăn, nhìn cha mình vẫn đang chìm vào hôn mê và chạy theo mẹ ta đến sân.
Mẹ mở cửa sân, bên ngoài có hai bóng người đang đứng, người gõ cửa kia là một ông già, trên mặt đầy khe rãnh ngang dọc giống như mảnh đất nứt nẻ. Bên cạnh ông ta là một thiếu niên lưng gù, hắn ta lớn hơn ta khoảng sáu bảy tuổi, đang dìu lấy cánh tay của ông lão, dáng vẻ rất kính cẩn.
Có điều, hai người có một điểm chung, đó là quần áo trên người bọn họ xếp chồng những miếng vá, vừa nhìn liền biết là những người ăn xin từ nơi khác đến, xin ăn dọc đường sống qua ngày.
Mẹ ta cũng nhân hậu, mặc dù nhà chỉ có bốn bức tường nhưng vẫn không nỡ làm ngơ hai người ăn xin một lớn một nhỏ này trong những ngày gió lạnh thấu xương thế này, thế là bà ấy đành để hai người bọn họ vào nhà, cho họ ngồi trên vựa củi và tìm một ít lương khô và nước cho hai người ăn no.
Sau khi ăn uống ngốn nga ngốn nghến xong, lúc này ông lão mới ợ một tiếng, xoa xoa bụng thỏa mãn. Ông ta ngẩng đầu nhìn mẹ ta đang vương vệt nước mắt trên mặt, đôi mắt trở nên sáng lấp lánh, bộ dạng đó không giống với một cụ già lớn tuổi mà giống một thiếu niên chưa đến hai mươi.
“Tiểu phu nhân tốt bụng, không chê ta và đồ nhi của ta bẩn thỉu, cho bọn ta ở nhờ qua đêm, vậy đi, bà nói ra một nguyện vọng với ta, có thể làm được, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức làm cho bà”
Mẹ ta cười lắc lắc đầu, cầm lấy chiếc bát bọn họ đã ăn rồi dắt ta ra ngoài, ta biết bà ấy nghĩ gì, hiện tại chiến tranh loạn lạc, hai người ăn xin này đến bản thân còn khó giữ nổi, làm sao có thể thực hiện được nguyện vọng gì của người khác? Nếu bà ấy nói ra điều gì, không phải là bọn họ tự chuốc lấy nhục sao.
“Cơ thể này của chồng bà nếu như không chữa trị, vài ba năm cũng không chết được, có điều sâu thịt sẽ càng ngày càng nhiều, di chuyển dần từ khớp nhỏ sang khớp lớn, sau thêm vài tháng, các khớp trên toàn cơ thể đều sẽ bị thối rữa. Đến lúc đó, sự đau đớn của ông ấy sẽ còn dữ dội hơn hiện tại gấp vạn lần. Đương nhiên, bà có thể cho ông ấy một sự thoải mái, kéo vẫn nằm trong ngăn kéo, một kéo đâm vào, đau đớn gì cũng không còn nữa”
Người ăn xin già mỉm cười sau lưng mẹ ta, đôi mắt đen lay láy, sáng long lanh, trong veo như hai viên ngọc lưu ly.
Cái bát trong tay mẹ ta rơi xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh, bà ấy quay đầu lại, cơ thể lảo đảo trên đất: “Lão thần tiên, nếu có thể cứu tướng công của ta một mạng, đời này kiếp sau làm trâu làm ngựa, ta cũng không oán thán hối hận”