Mưa đã tạnh, trong không khí dày đặc sự ẩm ướt ngột ngạt giống như sương mù, mấy ngọn đèn yếu ớt phía xa khiến màn đêm càng trở nên tĩnh mịchYến Nương nói không sai, đêm nay quả nhiên có mưa to, nhưng cơn mưa này đến bất chợt mà tạnh cũng rất nhanh, chỉ mưa không đến một đồng hồ rồi tan biến không chút tăm hơi, chỉ để lại một khối oi bức bồn chồn cho thành Tân An.
Tưởng Tích Tích đứng đầu đội, dẫn theo mười mấy nha dịch sau người chậm rãi đi về phía trước, Sử Phi Sử Kim thì dẫn theo một đội khác, đi tuần tra ở phía nam thành. Hiện tại, người bọn họ đã bị nước mưa tạt ướt đẫm, bộ quan phục dày nặng dính vào da, vừa nặng nề lại không thoát khí khiến cơ thể toát ra một lớp mồ hôi nóng.
Đôi mắt của Tưởng Tích Tích quét đi quét lại trong bóng tối một cách cảnh giác, không bỏ qua bất kỳ biến động nhỏ nào, trước khi đi Trình Mục Du đã dặn đi dặn lại nàng ta mấy lần, yêu cầu nàng ta đảm bảo rằng trong khoảng thời gian hắn đi vắng, Tây An không được xảy ra vụ án giết người nào nữa, nàng ta ghi nhớ lời hắn nói trong lòng, không dám buông lỏng chút nào.
Lúc đi qua một con đường hẹp quanh co, Tưởng Tích Tích nhìn vào trong đó một cái, còn hẻm này đã bị bỏ hoang từ rất lâu, nhà cửa hai bên đều không có người ở, một số thì thiếu gạch thiếu ngói, một số chỉ còn lại vài cây cột chống đỡ nóc nhà đổ nát. Có điều, càng là nơi bỏ hoang như thế này lại càng dễ có người ẩn nấp. Tưởng Tích Tích vẫy tay với đoàn người phía sau một cái, cả đội cùng nàng ta nối đuôi nhau đi vào con hẻm, chậm rãi tiến về phía bóng tối vô tận sâu trong hẻm.
Màn đêm yên tĩnh như một đầm nước, dường như tất cả các sinh linh đều đã trở về hư vô, không phát ra chút động tĩnh gì.
“Tưởng đại nhân, không phải chỉ là một vài vụ giết người sao, tại sao Trình đại nhân lại gióng trống khua chiêng như vậy, lại còn tìm kiếm toàn thành, giới nghiêm ban đêm, có phải là chuyện bé xé ra to rồi không?”
Nha dịch phía sau bỗng dưng nói một câu khiến Tưởng Tích Tích giật mình, nàng ta vừa định trả lời thì nhìn thấy một bóng trắng lóe lên ở cuối con hẻm, sau đó không thấy nữa.
“Đứng lại”
Nàng ta phẫn nộ hét lên một tiếng, rút kiếm đuổi về phía bóng người biến mất, đến nơi nàng ta mới phát hiện ra nơi đó là một ngôi nhà cũ nát, phía trong đổ nát thê lương, cỏ dại mọc cao hơn nửa thân người.
Tưởng Tích Tích cầm kiếm xông vào, đôi mắt quét nhìn khắp căn phòng không cửa, nhắm chuẩn mục tiêu vào đám cỏ dại hoang vắng trước mặt: “Ta là người của quan phủ, tự giác đi ra thì có thể tránh khỏi sự đau đớn của đao kiếm, nếu không ra, đừng trách thanh kiếm này của ta không có mắt”
Vừa nói nàng ta vừa tiến lại gần một bước, mũi kiếm hướng vào giữa bụi cỏ dại.
Một lúc sau, cỏ cây khẽ lay động, một bóng trắng chậm rãi đứng thẳng người, trong tay hắn ôm một mô hình máy định vị thiên thể, khom người cười gượng với Tưởng Tích Tích: “Tưởng đại nhân, người quen, người quen, đừng ra tay”
Tưởng Tích Tích nhìn chằm chằm khuôn mặt mày thưa mắt nhỏ này: “Thẩm Thanh, sao ngươi lại ở đây? Ngươi không biết là thành Tân An đã có lệnh giới nghiêm ban đêm, sau giờ Mậu không được ra khỏi nhà sao?”
Thẩm Thanh chỉ vào mô hình trong tay: “Ta biết, ta biết, có điều hôm nay trời mưa, không nhìn thấy được trăng sao, ta nghĩ vùng ngoại thành có thể sẽ ít mây hơn nên lẻn ra khỏi nhà, không ngờ rằng, vẫn bị người của quan phủ bắt gặp”
“Chỉ đơn giản như vậy?”
“Không phải là đại nhân nghĩ ta là tên hung thủ giết người vứt xác kia chứ?” Thẩm Thanh gãi gãi đầu, cười mỉa với Tưởng Tích Tích.
Ngay khi Tưởng Tích Tích định quở trách vài câu, đột nhiên có tiếng bước chân vội vã truyền đến từ đầu hẻm, từ xa chạy tới.
Một tên nha dịch sắc mặt hoảng hốt chạy tới chỗ nàng ta: “Tưởng đại nhân, không hay rồi, đội của chúng ta bên phía Nam thành lại phát hiện ra một thi thể, Sử đại nhân bảo ta báo cho ngài qua đó”
Thi thể của Vương Thành nằm ngửa tay chân duỗi thẳng ở trung tâm Phố Nam, không, có lẽ dùng từ tay chân duỗi thẳng để miêu tả là không thích hợp, bởi vì hai cánh tay của hắn ta đã không còn nữa, chỉ còn hai chân dang rộng ra, cả cơ thể chính là một chữ “Nhân” tiêu chuẩn.
Thế nhưng, bộ dạng này của hắn ta có còn giống người không?
Toàn bộ trên dưới cơ thể đều rách da toác thịt, đầu sưng to, mủ và máu trên vết thương đã thu hút rất nhiều ruồi đến, phát ra tiếng “vo ve” khó chịu, liên tục bay quanh cơ thể.
Tưởng Tích Tích đứng cách thi thể mấy bước, nàng ta nắm chặt tay, chậm rãi quay đầu về phía Sử Phi: “Phát hiện ra khi nào vậy?”
Sử Phi vỗ mạnh vào đùi một cái: “Ta đã đi tuần tra hai lần ở Phố Nam, đây là lần thứ ba mới phát hiện ra thi thể…”
“Ý ngươi là hắn ta biết rõ người của quan phủ đang tuần tra mà vẫn ngông nghênh ném cái xác đến đây?”
Sử Phi gật đầu.
Trong lòng Tưởng Tích Tích lạnh buốt, đây là khiêu khích mà, người này hiện tại đang chống đối quan phủ một cách trắng trợn, sao hắn ta lại hung hăng càn quấy như vậy? Hắn ta làm như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì?
“Phái người đuổi theo chưa?”
“Ta và Sử Kim đã đi một vòng nhưng đều không phát hiện ra kẻ vứt xác, mười mấy huynh đệ được cử đi vẫn chưa quay lại, nhưng có lẽ cũng không phát hiện được, nếu hắn ta đã dám làm như vậy thì nhất định sẽ chạy trốn rồi”
Tưởng Tích Tích cắn chặt môi dưới, nhìn chằm chằm thi thể đầy vết thương, nhìn một lúc, nàng ta đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt rơi vào Thẩm Thanh, người đã cùng mình chạy tới đây, giọng điệu cũng đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Ngươi ra khỏi nhà từ lúc nào?”
Thẩm Thanh sửng sốt trước câu hỏi của cô, sau đó liên tục lắc đầu xua tay: “Đại nhân, ngài thực sự nghi ngờ ta sao? Sao ta có thể chạy từ Nam thành đến Bắc thành trong một khoảng thời gian ngắn như vậy?”
Tưởng Tích Tích nhìn chằm chằm thân thể gầy gò của hắn một lúc rồi lắc đầu chán nản: “Cũng đúng, có điều để đề phòng ngộ nhỡ, ta vẫn phải đến nhà ngươi lục soát một phen”
Thẩm Thanh gật đầu nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cơ thể bất động kia, ngón tay ra dấu mấy cái, trong miệng nói lẩm bẩm: “Bảy ngày, lại là bảy ngày”
“Cái gì bảy ngày?”
“Thời gian giữa vụ giết hại Viên Kỳ và Lý Nhân Quý cách nhau bảy ngày, thời gian giữa Lý Nhân Quý và thi thể này cũng cách nhau bảy ngày” Hắn đột nhiên giơ máy định vị thiên thể lên, di chuyển các nan tre trên đó: “Nếu suy đoán của ta không sai thì ba cái bảy ngày nữa chính là ngày Nguyệt Thực, lúc đó bầu trời sẽ không chút ánh sáng, nhân gian sẽ tối đen một mảng, có phải hắn muốn nhân lúc này làm gì đó không?”
“Ví dụ, làm ai đó sống lại?” Tưởng Tích Tích nói ra một câu thăm dò.
***
Trình Mục Du nhìn ông lão tuổi đã già đang ngồi đối diện kia, nhẹ giọng hỏi: “Ông biết Tôn Hoài Cẩn?”
Người đối diện không hề động đậy, cũng không lên tiếng, nhưng Trình Mục Du lại nhìn thấy bả vai của ông ta co rụt mạnh lại, dường như bị ba chữ này kéo vào trong một ký ức vô cùng đau đớn.
“Ông lão, nghe nói Tôn Hoài Cẩn kia là một danh y, tại sao khi nghe đến tên của ông ta ông lại sợ hãi như vậy?” Trình Mục Du cau mày, hắn đã lờ mờ nhận thấy được sự cổ quái và sức uy hiếp chứa đựng trong cái tên này, vậy mà sau mười mấy năm nó lại có thể khiến một ông lão sợ đến mức như vậy, ông ta, rốt cuộc là thần y hay là một tên đao phủ hai tay dính đầy máu tươi?
“Ông ta nào phải là thần y gì, ông ta là một con yêu quái, một con yêu quái hại vô số người”
Ông lão đột nhiên hét lên thất thanh.