Tân An Quỷ Sự

Chương 334: Cúng tế

Chương Trước Chương Tiếp

“Tiếng gì vậy?” Đột nhiên một cơn lạnh lẽo bò lên sống lưng Nhị Hỉ“Tiếng lợn kêu đó” Tiểu Ly nhìn hắn ta rồi cười. Ánh mắt thằng bé đã thay đổi, không giống ánh mắt của một đứa trẻ năm, sáu tuổi nữa. Trong đôi mắt to đó tràn ngập ác ý trần trụi.

Dưới cơn mưa như trút nước, căn nhà trông có vẻ mông lung hư ảo. Còn trên khuôn mặt mấy bóng người đứng ở trong sân đều không có biểu cảm gì, không giống người sống ngược lại giống như những con rối gỗ bị giật dây.

Nhị Hỉ nhìn quanh, phát hiện một nhà ba người đều không động đậy, họ đều dùng đôi mắt như mắt cá chết mà nhìn mình, như là hận không thể chọc mấy lỗ thủng trên người hắn ta vậy.

Giờ thì hắn ta đã cảm thấy có gì đó không đúng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn ta thở phì phò mấy hơi rồi từ từ lùi ra phía cổng.

“Cha, hắn muốn chạy” Tiểu Ly đột nhiên nâng tay lên, đầu ngón tay mềm mại chỉ vào Nhị Hỉ ở đối diện, khiến hắn ta giật mình. Cùng lúc đó, hắn ta nghe thấy phía sau truyền đến tiếng lạch cạch, quay đầu thì phát hiện người đàn bà kia đã khóa chặt cửa cổng, rồi lộ ra nụ cười không chút độ ấm với mình.

“Hồ đại ca, ngươi thả ta đi đi, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài, ta không nghe thấy cũng chưa nhìn thấy gì…”

Lúc hắn ta đang run rẩy xin tha thì sân sau lại truyền đến tiếng hét thảm thiết. Tiếng hét thê lương, thống khổ, như xuyên thấu bầu trời đầy mưa bụi mà đâm thẳng đến không trung đen nhánh.

“Ngươi không nghe thấy gì sao? Vậy ngươi nói xem tiếng vừa rồi là gì?” Hồ Tĩnh nhếch môi, lộ ra mấy cái răng cửa vàng đen.

“Lợn kêu… là… là tiếng lợn kêu” Nhị Hỉ vừa trả lời vừa khóc, nước mắt tuôn rơi ào ào.

Qua làn nước mắt, hắn ta thấy Hồ Tĩnh cầm cái rìu bên chân lên rồi bước từng bước đến chỗ mình.

Lúc đến gần, Hồ Tĩnh để sát cái rìu lên cổ Nhị Hỉ, nói: “Đi, ta đưa ngươi đi xem chúng ta giết lợn như thế nào”

***

Nhị Hỉ bị trói trên một chiếc ghế có vết máu loang lổ. Những vết máu đó đương nhiên không phải của hắn ta, còn có phải của người đàn ông cả người bê bết máu vừa bị kéo ra từ chuồng heo kia không thì hắn ta cũng không biết được. Dù sao thì, đã có hai người chết, người này hẳn là người thứ ba, mà hắn ta chắc sẽ là người thứ tư…

Nhân súc.

Nhị Hỉ nhận ra người đàn ông đang rên rỉ kia là Vương Thành, là ông chủ một quán trà trên phố, đã mất tích mấy ngày nay. Hóa ra hắn ta bị bắt tới nơi này.

Lúc này, Vương Thành bị Hồ Tĩnh khiêng lên đặt trên một cái bàn đá, tay chân hắn ta bị buộc vào bốn cái cọc gỗ cạnh bàn đá, muốn động cũng không động đậy nổi. Nhưng Nhị Hỉ cảm thấy bọn họ đang làm điều thừa, bởi vì trên thân thể Vương Thành cơ hồ chẳng có chỗ nào lành lặn. Thái dương hắn ta bị vũ khí sắc bén đập vào, miệng vết thương đã mưng mủ khiến chảy máu đen ra ngoài. Những chỗ khác trên thân thể thì xanh tím đan xen, hiển nhiên là đã bị đánh đập nhiều lần.

Hiện giờ Vương Thành chỉ còn có thể thở thoi thóp, lồng ngực vẫn còn hơi phập phồng nhưng cũng chỉ đủ để phát ra tiếng rên rỉ trước khi chết.

Nhị Hỉ rất thắc mắc vì sao phải giữ Vương Thành sống đến tận bây giờ, nếu không muốn bị phát hiện thì hẳn là phải giết chết ngay sau khi bắt được mới đúng, vì sao lại đợi nhiều ngày như vậy mới ra tay. Chẳng lẽ là vì tra tấn hắn ta mấy ngày cho hắn ta nếm hết thống khổ rồi mới được chết một cách sảng khoái hay sao?

Nghĩ đến đây, như là đã đoán trước được vận mệnh sắp tới của mình, Nhỉ Hỉ rùng mình rồi run rẩy mạnh hơn trước.

Sau khi buộc chắc Vương Thành thì mấy người nhà họ Hồ đi ra ngoại viện, hiện tại trong nội viện chỉ còn lại hai người bọn họ. Nhị Hỉ nhìn chằm chằm đôi mắt của Vương Thành, phát hiện ngoài sự tuyệt vọng ra thì còn có một thứ cảm xúc khác.

Giải thoát.

Không sai, người đàn ông này sắp đối mặt cái chết lại cảm thấy như trút được gánh nặng, từ đó có thể thấy hắn ta đã phải chịu đựng tra tấn như thế nào.

Nhị Hỉ lại bật khóc, tuy bị nhét giẻ lau trong miệng nhưng hắn ta vẫn không ngừng kêu rên. Đến bây giờ hắn ta mới suy nghĩ cẩn thận, hóa ra hắn ta không phải ngẫu nhiên gặp được cha con họ Hồ mà là bọn họ vẫn luôn đợi ngoài sòng bạc, chờ con thỏ ngu dốt là hắn ta rơi vào trong bẫy.

Cửa nội viện bị đẩy ra, Nhị Hỉ nhìn thấy Hồ Tĩnh và cha hắn đi ở phía trước, hai người họ cùng khiêng một cái đỉnh to làm từ đồng thau, còn Tiểu Ly và thím Hồ theo sát ở phía sau. Sắc mặt của bốn người họ đều rất trang trọng, thậm chí còn có chút kính sợ, khác hoàn toàn với dáng vẻ thâm độc khi nãy.

Bọn họ muốn làm gì? Trong đỉnh này có cái gì?

Nhị Hỉ nhìn chằm chằm vào cái đỉnh bằng đồng kia, phát hiện cái đỉnh đó hơi đong đưa, nắp đỉnh bị rung lắc, va chạm thành đỉnh kêu lên lạch cạch rồi lộ ra một khe hở màu đen.

Chẳng lẽ bên trong đỉnh có vật sống sao?

Một nỗi sợ hãi to lớn bao trùm cả người Nhị Hỉ, hắn ta nhìn chằm chằm vào khe hở kia, mơ hồ thấy được bên trong có thứ gì đó bò qua lại trong đó rồi lại biến mất vào chỗ sâu của đỉnh đồng. Hắn ta thở hổn hển, dựa sát lưng vào ghế, muốn cách cái đỉnh đồng kia xa nhất có thể.

Thì ra Vương Thành vẫn sai rồi, chết cũng chưa phải là giải thoát. Chết còn thống khổ, khó chịu hơn cắt mật xẻo tim rất nhiều lần.

Đỉnh đồng kia được đặt ngay trước bàn đá, dường như thứ bên trong ngửi được mùi máu tươi nên nó trở nên hưng phấn, cơ thể nó đâm vào vách đỉnh phát ra những tiếng “rầm rầm”.

Vương Thành hoàn toàn sụp đổ, chắc chắn hắn ta đang rất hối hận vì giờ phút này vẫn còn tỉnh táo, thế nên hắn ta đột nhiên há miệng, duỗi lưỡi ra rồi mạnh mẽ nghiến chặt răng…

“Cha, hắn cắn lưỡi tự sát”

Tiểu Ly hét lên một tiếng, Hồ Tĩnh nhanh chóng chạy đến bên người Vương Thành, liều mạng bẻ miệng hắn ta nhưng tất cả đã quá muộn. Nửa đầu lưỡi bị cắn đứt lăn ra, rơi xuống trên mặt đất.

Nhìn thấy cảnh này, bốn người nhà họ Hồ đều sợ hãi đến mức run lẩy bẩy. Chân thím Hồ mềm nhũn, ả lập tức quỳ xuống đất dập đầu với cái đỉnh đồng, trong miệng thốt ra những lời mà Nhị Hỉ nghe không hiểu.

“Nhân súc chết trên đàn tế là điều tối kỵ” Hồ lão hán lắc cánh tay con trai, miệng thì lẩm bẩm nói.

Hồ Tĩnh cũng luống cuống, hắn vỗ mặt Vương Thành mấy cái, rồi ấn huyệt nhân trung, lại tạt nước nhưng nửa khắc trôi qua mà cơ thể mập mạp trên bàn đá kia vẫn không tỉnh lại.

“Thay đổi người đi” Thím Hồ run rẩy lôi kéo cánh tay trượng phu, lại ngó Nhị Hỉ ở một bên một cái.

“Sợ là đã để lên bàn tế rồi, muốn đổi người cũng không được” Hồ Tĩnh nắm chặt tay, đôi mắt nhìn chằm chằm đỉnh đồng: “Nếu bị đứt quãng thì những gì chúng ta làm đến giờ đều sẽ thất bại trong gang tấc”

Thất bại trong gang tấc?

Nghe hắn nói ra mấy chữ này, trong lòng Nhị Hỉ đột nhiên có một tia hy vọng, chẳng lẽ Vương Thành chết rồi thì mọi thứ đều sẽ kết thúc sao? Mình sẽ không bị bắt thành nhân súc nữa sao?

Sống sót sau tai nạn.

Hắn ta nỗ lực mà nhấm nháp mấy chữ kỳ diệu này, một nỗi vui mừng khôn siết dâng lên từ tận đáy lòng.

“Lạch cạch”.

Nắp đỉnh đột nhiên rơi xuống đất, trong bóng tối, có thứ gì đó chầm chậm bò ra. Nó chậm rãi rơi xuống đất, bò về phía nửa đầu lưỡi rơi trên mặt đất kia.

Nhị Hỉ nhìn chằm chằm một màn quỷ dị trước mắt, hắn ta muốn thét chói tai nhưng lại không thể phát ra tiếng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)