Hồ Tĩnh lại cười ngu ngơ: “Các ngươi đều là những người có học, chuyện gì cũng có thể nghe hiểu. Không giống ta, lắng nghe nửa ngày trời cũng không biết các ngươi đang nói gì” Nói xong, hắn cầm lấy cái khăn trắng trong chậu nước, vắt nước đi, rồi lau trán cho Nhị Hỉ: “Hôm nay có lấy ráy tai không?”Nhị Hỉ mất kiên nhẫn nâng cánh tay tỏ vẻ đồng ý, vừa lúc thấy một đứa bé đến gần, hắn ta vội túm cánh tay nó: “Tiểu Ly, vừa nãy ta nói với cha ngươi lâu như vậy mà ông ấy lại không hiểu gì, vậy ngươi có hiểu không?”
Đứa nhỏ kia xoa chóp mũi đáp: “Vừa nãy con chơi ném bao cát, ngài nói cái gì vậy?”
Nhị Hỉ hơi chút thất vọng, hắn ta vốn định dựa vào cái bí mật động trời này để thu hút sự chú ý của mọi người nhưng lại đâm phải hai tên không đầu óc này khiến hứng thú cũng giảm đi. Hắn ta gõ đầu đứa trẻ kia một cái: “Mấy ngày gần đây đừng chạy theo cha ngươi, cẩn thận bị người ta chặt cánh tay đấy”
Tiểu Ly nhăn mặt làm trò hề với hắn ta rồi nhặt bao cát lên chạy ra xa.
Nhị Hỉ lại một lần nữa ngồi xuống ghế, Hồ Tĩnh đã lấy từ trong ngăn kéo ra một cây lấy ráy tai, nhẹ nhàng thọc vào tai hắn ta. Động tác của hắn nhẹ nhàng lại còn tinh mắt, đào đến chỗ sâu cũng không gây đau, ngược lại còn khiến người ta như được gãi đúng chỗ ngứa, thoải mái đến mức lỗ chân lông cả người đều nở ra.
“Lát nữa ngươi về nơi đó à?” Hồ Tĩnh khàn giọng hỏi Nhị Hỉ.
“Trở về làm gì? Ngươi cũng không phải không biết vị thiếu gia kia của ta cả ngày ra ngoài không hay trở về. Ta về đó chỉ có một mình lại nhàm chán, còn không bằng đi ra ngoài đi dạo một chút”
“Số mạng ngươi tốt, Thẩm thiếu gia đối đãi với ngươi giống như đối với anh em ruột thịt vậy”
“Có cái gì tốt chứ? Hắn nghèo rớt mùng tơi ra ấy. Đưa lễ vật xong thì trong nhà cũng chẳng còn mấy đồng tiền. A, đào tiếp đi, đúng rồi, chính là chỗ đó, thoải mái quá”
***
Ánh chiều tà nhuộm tấm bảng hiệu của phủ Tân An thành màu đỏ sậm, cũng phủ một lớp màu hồng lên nhóm người đi ra từ trong phủ. Tưởng Tích Tích đi hàng trước nhất trong đội ngũ nha dịch, ngẩng đầu lên thì thấy Yến Nương đang đứng ở đầu ngõ. Nàng ta thì thầm với Sử Kim vài câu rồi đi đến chỗ Yến Nương.
“Tưởng cô nương đang định đi tuần đêm sao?”
“Ừ, lệnh cấm đi lại ban đêm (lệnh giới nghiêm) đã được đưa ra, vì để bảo vệ an toàn cho dân chúng nên đại nhân an bài mấy đội nha dịch thay phiên nhau đi tuần đêm”
“Vậy Trình đại nhân đi đâu rồi?”
“Đi Nhữ Châu, ngài ấy đi gặp Thẩm Thanh xong là lập tức chạy đến đó. Yến cô nương, cô nói xem tên Thẩm Thanh này suốt ngày tỏ ra thần bí, nhưng sao đại nhân lại coi trọng ý kiến của hắn đến vậy? Ta thực sự là nghĩ mãi không ra”
“Ai biết được” Yến Nương ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời rồi nói: “Sợ là đêm nay lại có mưa, Tưởng cô nương cẩn thận đó”
Mưa? Tưởng Tích Tích ngẩng đầu nhìn không trung, hoàng hôn đang thu lại những tia nắng cuối cùng, bầu trời dần biến đen, nhưng một đám mây còn không có sao có thể có mưa chứ.
Tưởng Tích Tích đang nghĩ thầm thì tiếng Sử Kim truyền đến: “Tưởng cô nương, sắp đến giờ rồi, chúng ta nên đi thôi”
Vì thế, nàng ta chào từ biệt Yến Nương rồi mang theo một bụng hoang mang mà dẫn đám nha dịch rời đi.
***
Ngay lúc Nhị Hỉ vừa bước ra từ sòng bạc thì chợt có một tia sét đánh xuống từ phía chân trời. Hắn ta nhìn mây đen cuồn cuộn, trong lòng càng thêm bức bối khó chịu. Hôm nay vận may của hắn ta rất kém, không chỉ thua hết tiền trong túi lại còn nợ mấy xâu tiền. Mà điểm mấu chốt nhất chính là số tiền đó là do Thẩm Thanh giao cho hắn ta, bảo hắn ta mua quà đưa cho nhà họ Kiều. Bây giờ hắn ta làm sao về nhà báo cáo được đây? Càng xui xẻo hơn là quản sự của sòng bạc tuyên bố nếu hắn ta không trả tiền thì ngày mai ông ấy sẽ tới Thẩm gia đòi, đến lúc đó, khả năng Thẩm Thanh sẽ đuổi hắn ta ra khỏi nhà, thậm chí còn bị kiện lên quan phủ ấy chứ?
Đang ủ rũ thì từng hạt mưa đã liên tiếp nện xuống, mắt thấy kiểu này sẽ mưa to và lâu lắm nên hắn ta lại lùi về đứng dưới mái hiên của sòng bạc, nhìn cảnh người đi lại vội vàng trên đường mà phát sầu.
“Cha, hôm nay kiếm được thêm mấy đồng, có thể đến Thấm Hương Trai mua cho con một gói điểm tâm được không? Nghe người khác nói điểm tâm chỗ đó khác những nơi khác, ngọt mà không ngấy, thơm giòn ngon miệng…”
Trong trời mưa bụi mù có hai bóng hình một lớn một nhỏ mặc áo tơi đi trên đường. Người lớn gánh đòn gánh trên vai, một đầu treo một cái ghế sơn đỏ, đầu còn lại là một cái lồng tròn(*). Còn đứa nhỏ thì đi bên cạnh, ríu rít nói chuyện, trông rất là hưng phấn.
(*) 圆笼: dạng sưởng hấp bánh bao, to, cao 37cm đường kính 47cm.
“Hồ đại ca, tiểu Ly” Nhị Hỉ không nghĩ nhiều, ngay lập tức vọt vào trong mưa bụi chặn đường hai người kia: “Thật là trùng hợp, không ngờ gặp được hai người ở chỗ này”
Hồ Tĩnh và tiểu Ly đột nhiên bị hắn ta ngăn lại, đều lộ vẻ sửng sốt: “Mưa lớn như vậy, Nhị Hỉ huynh đệ không trở về nhà còn đứng ở chỗ này làm cái gì?”
Nhị Hỉ xoa tay, còn chưa nói chuyện thì nước mắt đã rơi lã chã, hòa với nước mưa không phân biệt được: “Mẹ ta bị bệnh cần dùng tiền gấp, ta vốn định thắng mấy ván ở sòng bạc để kiếm chút tiền mời đại phu cho mẹ, nhưng ai ngờ không thắng được lại còn nợ người khác mấy xâu tiền…”
Dứt lời, hắn ta lại khóc thảm hơn: “Mẹ của ta đáng thương quá mà, sinh ra một đứa con bất hiếu như ta, cứ thế phải chịu bệnh mà chết ở trên giường”
Tiểu Ly liếc mắt nhìn Hồ Tĩnh một cái, ngập ngừng vài lần rồi nói: “Cha, nếu không, chúng ta không mua điểm tâm nữa, dùng số tiền này giúp Nhị Hỉ được không?”
Hồ Tĩnh tỏ ý khen ngợi mà xoa đầu con trai, bỏ gánh hàng trên người xuống, lấy nửa xâu tiền ra từ trong túi: “Nhưng mà muốn mời đại phu thì chỉ sợ chút tiền này là không đủ”
Nhị Hỉ che giấu mừng rỡ trong lòng, hắn ta lắc đầu, lại tiến về trước một chút: “Hồ đại ca, nếu huynh có thể cứu mẹ già của ta một mạng, sau này Nhị Hỉ sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp huynh” Nói xong, hắn ta còn quỳ xuống mặt đường ướt át, làm bộ muốn dập đầu.
Hồ Tĩnh vội nâng hắn ta lên: “Thật ra trong nhà ta còn chút tiền, chỉ là bây giờ cấm đi lại ban đêm, nếu ta về nhà lấy thì cũng không có cách nào đưa tới cho ngươi…”
“Không có việc gì, không có việc gì, ta đi theo huynh về lấy” Nhị Hỉ ngắt lời hắn: “Chúng ta đi ngay đi, ta theo các ngươi về lấy có thể tiết kiệm chút thời gian đi đường để ta còn kịp đi mời đại phu”
***
Đi trên đường núi tầm nửa canh giờ, cuối cùng Nhị Hỉ cũng nhìn thấy Hồ gia. Hắn ta hít một hơi thật sâu rồi hỏi hai ngươi im lặng đi đằng trước: “Nhà của các ngươi xa thật đấy, vì sao không vào thành tìm nhà mà lại ở chỗ này chứ?”
“Ở quen rồi, nơi này ít người nên làm gì cũng tiện” Hồ Tĩnh đáp.
Nhị Hỉ lau nước mưa trên trán, cười hỏi: “Hồ đại ca, huynh muốn tạo phản mưu quyền, hay là giết người phóng hỏa mà sợ người khác biết thế?”
Hồ Tĩnh nở nụ cười ngây ngô, nhưng cũng không nói tiếp.
Mấy người đi đến trước cổng, còn chưa gõ cửa thì cửa đã mở. Một người đàn bà thò đầu ra, liếc Nhị Hỉ một cái: “Ôi, hôm nay có khách đến này”
Hồ Tĩnh và tiểu Ly cùng đi vào trong sân, Nhị Hỉ gọi người đàn bà một tiếng chị dâu coi như chào hỏi, rồi cũng đi theo vào.
Hồ Tĩnh đặt gánh hàng trên mặt đất, ngó vào trong nhà rồi hỏi: “Cha đâu rồi?”
“Cái thứ trong chuồng kia lại ầm ĩ, cha đi chỉnh đốn nó rồi”
Thứ trong chuồng? Trong lúc nhất thời, Nhị Hỉ không hiểu gì, nhưng đúng vào lúc này có tiếng gào thảm thiết truyền ra từ sân sau.