Nhị Hỉ bưng ấm trà cạn đi ra khỏi phòng, đây là lần thứ hai hắn ta đi ra ngoài pha thêm nước, tuy nhiên hai người trong phòng vẫn ngồi lặng lẽ đối mặt với nhau, một người xoa cằm cẩn thận suy nghĩ, người kia thì cau mày nhìn chằm chằm, hồi lâu vẫn không nói một lời nàoNhị Hỉ không bỏ đi, đứng ngoài nhà im lặng lắng nghe, hy vọng có thể nghe được vài lời. Hai canh giờ trước, huyện lệnh của Tân An Trình đại nhân, bất ngờ đến Thẩm gia, nói rằng hắn muốn thỉnh giáo công tử nhà hắn ta về việc nhân súc.
Đây là lần đầu tiên hắn ta nghe nói đến hai từ “nhân súc” này, hắn ta hoàn toàn không biết nó có nghĩa là gì. Nhưng Thẩm Thanh lại lập tức hứng thú, nói với Trình huyện lệnh đó rất nhiều chuyện dường như là từ triều nhà Thương.
Nhưng sau đó, Trình Mục Du hỏi câu hỏi thứ hai, hắn nói, trong những năm gần đây liệu đã từng xảy ra chuyện hiến tế nhân súc hay chưa. Lần này Thẩm Thanh ốn dĩ đang thao thao bất tuyệt lại im lặng không nói nữa, cứ mãi suy nghĩ miên man đến tận bây giờ, không nói lời nào.
Nhị Hỉ cảm thấy rất kỳ lạ, hắn ta hiểu rõ nhất tính khí của Thẩm công tử, chuyện trời đời này hắn ta hiểu rõ cực kỳ, chuyện trong thiên hạ hắn cũng biết không ít, cho dù là ở bất cứ đâu, cho dù đối tượng là ai, cũng không có đề tài nào mà hắn không tiếp được, không phát biểu được ý kiến. Chỉ cần hắn có mặt, về cơ bản thì có có một mình hắn thoải mái nói chuyện, còn những người khác chỉ có thể ngồi đó nghe mà thôi, nhưng hôm nay, vậy mà lại có một chủ đề làm khó công tử nhà hắn ta, đúng là mặt trời mọc ở đằng Tây mà.
Vì vậy, Nhị Hỉ có chút không nỡ rời đi, muốn xem liệu Thẩm Thanh có thể giải được câu hỏi khó của Trình đại nhân hay không.
Cuối cùng, trong phòng cũng đã có động tĩnh như ý hắn ta mong muốn.
“Đại nhân, Đại Tống xây dựng triều còn chưa tới một trăm năm. Thứ lỗi cho Thẩm mỗ không biết, ta thật sự chưa từng nghe nói qua truyền thống dùng nhân súc để hiến tế”
Lông mày đang cau chặt lại của Trình Mục Du buông lỏng ra, giữa hai lông mày lộ ra vẻ thất vọng, ngồi im lặng một lúc, rồi hắn mới đứng dậy chào tạm biệt: “Đa tạ Thẩm công tử, Trình mỗ đi trước đây, nếu ngày khác công tử nhớ ra chuyện gì có liên quan nhân súc, xin hãy đến phủ Tân An để tìm ta. “
Nghe thấy đã có kết luận, Nhị Hỉ nhanh chóng bưng ấm trà đi sang một bên, hắn ta nhìn Trình Mục Du một mình bước ra khỏi phòng, trong lòng thầm quở trách: “Thiếu gia cũng quá không quan trọng đến tiểu tiết gì, dù sao cũng là quan chức địa phương ở Tân An, người ta đã đi rồi mà thiếu gia thậm chí còn không thèm đi ra tiễn đến cửa nữa”
Nghĩ đến đây, hắn ta vội nở một nụ cười và đi về phía Trình Mục Du, nhưng hắn ta vừa tới chỗ thì cơ thể đã bị Thẩm Thanh đang vội vã chạy ra khỏi phòng đánh mạnh một cái, ấm trà trên tay rơi xuống đất, vỡ nát.
Tuy nhiên, Thẩm Thanh dường như hoàn toàn không để ý đến việc tốt mà hắn đã làm ra, hắn đi thẳng đến bên cạnh Trình Mục Du, trên mặt viết bốn chữ to: vui sướng như điên.
“Trình đại nhân, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, có lẽ nó có liên quan đến nhân súc”
Trình Mục Du hai mắt sáng lên: “Mau nói đi”
“Vai trò nhân súc chẳng qua chỉ là muốn hồi sinh lại một thứ gì đó. Trong mấy chục năm kể từ khi Đại Tống thành lập, chưa từng xảy ra việc tới với luân thường đạo lý như vậy. Tuy nhiên, liên quan đến việc hồi sinh, ta nhớ rằng nó đã từng được ghi chép lại trong tài liệu lịch sử”
“Hồi sinh? Con người chỉ có một mạng. Trong y học đã có trường hợp giả chết rồi sống lại, nhưng nếu thật sự đã chết thì làm sao có thể sống lại được?”
“Đại nhân, ngài đừng nói nữa, đây chính xác là do một vị thần y làm ra. Ta biết Trình đại nhân y thuật cao minh, ở Đại Tống khó có thể tìm được người thứ hai sánh ngang với ngài. Nhưng nếu như những ghi chép ở trong tài liệu lịch sử là thật thì ở trước mặt vị thần y này e rằng đại nhân sẽ phải mặc cảm thôi”
Trình Mục Du nheo mắt lại: “Trịnh gia của ta đã hành nghề y bao đời nay, ta cũng có thể xem là người có tiếng tăm trong ngành này, nếu thật sự có một thần y như vậy, tại sao tại lại không biết?”
Thẩm Thanh mỉm cười: “Đại nhân, đó là bởi vì cái gọi là ‘y thuật’ của ông ta không thể xem là chính đạo, hơn nữa bản thân ông ta cũng không được coi là người trong ngành, cho nên ngài mới không biết. Ta cũng đọc rất nhiều sách linh tinh, nên mới nhìn thấy những ghi chép về ông ta trong một cuốn sách nhỏ không có tên. Bây giờ ta mới nhớ ra”
“Ông ta thực sự có thể làm cho người chết sống lại sao?”
“Cuốn sách đó nói như vậy. Vị danh y này tên là Tôn Hoài Cẩn. Ông ta là một ông lão khoảng bảy mươi tuổi. Bỗng một ngày, ông ta mơ thấy thần y Hoa Đà, Hoa Đà cho ông ta một cái tay áo, ông ta liền có được thần lực, từ đó có thể hồi sinh, giúp cho người chết sống lại. Ông ta không giống như những lang trung đàng hoàng, bắt mạch chuẩn đoán, kê đơn thuốc chữa bệnh, phương pháp của ông ta rất đơn giản: dùng tay chạm vào cổ họng của bệnh nhân. Chỉ cần những bệnh nhân được ông chạm vào tay, cơn đau sẽ dần dần dịu đi, và cuối cùng bọn họ có thể sẽ hoàn toàn khỏi bệnh. Ông ta không chỉ có thể chữa lành cho người sống, mà Tôn Hoài Cẩn thậm chí còn có thể chữa cho người chết. Theo cuốn sách đó ghi chép lại, chỉ cần là người nào đó chết không quá hai canh giờ, chỉ cần đưa đến chỗ Tôn Hoài Cẩn, thì chưa tới nửa ngày, người đó chắc chắn sẽ được ông ta cứu sống. Dưới bàn tay phải thần kỳ của ông ta, đã có hơn hàng chục người chết được cứu sống lại. Ngài nó xem có phải là chuyện thần kỳ không?”
“Chỉ cần dùng tay chạm vào là có thể khiến người ta sống lại? Không nói đến Tôn Hoài Cẩn, cho dù có là Hoa Đà tái thế cũng không thể nào làm được. Quyển sách đó rõ ràng là đang viết những chuyện nhảm nhí”
Thẩm Thanh cười gian xảo: “Ta cũng như nghĩ như đại nhân, cho nên trong chuyện Tôn Hoài Cẩn nhất định là có ẩn tình gì đó, nên chuyện này cần đại nhân làm rõ những bí ẩn bên trong nó”
Trình Mục Du suy nghĩ một chút, lại nhìn về phía Thẩm Thanh: “Sau đó thì sao, Tôn Hoài Cẩn đó ra sao rồi, ông ta có năng lực như vậy, không thể cứu người khác mà không cứu chính mình chứ, vậy không phải ông ta đã trở thành thần tiên sống sao?”
Thẩm Thanh giang hai tay: “Sau đó trong sách không có ghi chép, bây giờ Tôn Hoài Cẩn còn trên thế gian này hay không không ai biết. Nhưng đại nhân, chuyện này xảy ra ở Nhữ Châu, cách Tân An không xa, hơn nữa còn là chuyện của mấy chục năm trước, chắc người tận mắt chứng kiến cũng không còn sống nữa, nếu đại nhân thật sự cảm thấy chuyện này có liên quan với những vụ án gần đây, có thể đích thân đến Nhữ Châu để điều tra cho rõ”
***
Nhị Hỉ ngồi trên băng ghế sơn mài màu đỏ, đầu hơi ngửa ra sau, mái tóc xõa ra, tùy tiện xõa ra sau lưng, giống như một tấm vải màu đen.
Ánh xuân đúng lúc chiếu vào khiến hắn ta có hơi không mở mắt ra nổi, nên hắn ta nhắm mắt, nghe tiếng kéo “cạch cạch” sắc bén, hắn ta dường như cảm thấy tóc của mình đang rơi xuống đất.
Tặc lưỡi vài lần, hắn ta chậm rãi nói: “Chậc chậc, nhân súc, đây là lần đầu tiên ta nghe nói đến từ này. Dùng người sống để tế lễ, người sống à, thật là điên rồ, ngươi nói xem có phải không?”
Hồ Tĩnh đang giúp hắn ta sửa mặt, cười thật thà không trả lời, con người hắn không giỏi ăn nói, nhưng tay nghề của hắn rất tốt, vì vậy hắn đã làm trong ngành này nhiều năm, tích lũy được rất nhiều khách hàng. Nhị Hỉ lúc bình thường cũng thích ghé đến chỗ hắn, không tốn mấy đồng mà có thể hưởng thụ đãi ngộ của “thiếu gia” một hồi, chuyện này đối với hắn ta mà nói là một chuyện cực kỳ thoải mái và hài lòng.
“Hồ sư phó, ta không nói về quá khứ, ngươi có biết không? Trong những vụ án gần đây ở Tân An, có thể đều là nhân súc hiến tế. Đích thân huyện lệnh đại nhân đã nói với công tử nhà chúng ta rằng cắt bỏ cánh tay để xem như vật tế lễ. Có vẻ như để hồi sinh một người nào đó, ngươi nói xem có đáng sợ hay không”