Tân An Quỷ Sự

Chương 331: Hai mặt

Chương Trước Chương Tiếp

Ông lão quay đầu nhìn lại con trai: “Con đã trở lại rồi à. Hôm nay trời nóng nên muốn trốn việc, phải để cho nó nhớ kỹ”Nam nhân lại cắn thêm một miếng màn thầu: “Vậy thì đáng đánh, cũng nên để cho Tiểu Ly rèn luyện lòng can đảm” Ông ta lau miệng và đi đến trước mặt con trai mình: “Đập vào mông nó, chỗ đó có rất nhiều thịt, cho dù có rách da toác thịt cũng không chết được”

Đứa trẻ khịt mũi khịt mũi, hai tay cầm chặt thanh sắt đưa lên cao rồi dập mạnh xuống.

Âm thanh vang lên đi từ to đến nhỏ và cuối cùng, cùng với ánh sáng của mặt trời lặn, biến mất trong bóng tối sâu thẳm, không còn nghe thấy được gì nữa.

***

Trình Mục Du đang đi dạo vô định trên đường phố, mấy ngày nay hắn đã phái người đi tìm khắp thành phố Tân An, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Vương Thành, ông chủ mập mạp của quầy trà đã biến mất khỏi khu buôn bán hắn ta đã kinh doanh hơn mười năm cứ như thể đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

Hắn ta đã đi đâu? Còn sống hay đã chết? Nếu hắn ta đã chết rồi, tại sao thi thể vẫn chưa xuất hiện? Những câu hỏi này cứ quẩn quanh mãi trong đầu hắn, khiến hắn dù cho có như thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.

Quán trà vẫn còn đó, bàn ghế đã phủ đầy bụi, chỉ có người là vẫn chưa tìm thấy, thê tử của Vương Thành không có ý định quan tâm đến việc kinh doanh, quán trà đã không mở cửa mấy ngày rồi.

Trình Mục Du bước đến một băng ghế dài ngồi xuống, hắn đau đầu kinh khủng, hai bên thái dương cứ co giật không ngừng, đến giờ hắn vẫn không hiểu rốt cuộc thì tại sao Vương Thành lại biến mất? Là tình cờ sao? Hay là hắn ta đã nhớ ra Lý Nhân Quý đã xuất hiện ở đâu nên mới bị hung thủ bịt miệng.

Bây giờ xem ra vế sau có nhiều khả năng hơn, nếu không đã không trùng hợp như vậy rồi.

Nếu như dựa theo suy đoán này, hung thủ chắc chắn đã thấy hắn đến tìm Vương Thành rồi, vì sợ hắn ta sẽ tiết lộ bí mật của mình cho nên mới ra tay tàn nhẫn.

Tuy nhiên, trên con phố này đông người như vậy, quầy hàng, người mua, dòng người tấp nập, hơn nữa tính lưu động cũng rất cao, làm sao có thể tìm ra hung thủ giữa biển người rộng lớn này?

Nghĩ đến đây đầu hắn lại càng đau hơn, chỉ có thể lấy tay đỡ đầu, chống tay lên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Những hạt mưa to bằng hạt đậu từ trên trời rơi xuống, Trình Mục Du hoàn toàn không thèm để ý đến, bởi vì trên đầu hắn có một mái che để che mưa chắn nắng, nhưng ai có thể ngờ rằng khung tre lại không được vững chắc lắm, cộng với việc mấy ngày nay không có người buộc dây thừng để cố định lại, dưới tác động của gió thổi mưa tuôn, nó bất ngờ “ầm” một tiếng rồi rơi xuống, đập thẳng vào lưng hắn.

Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, tay áo của hắn bị kéo mạnh một cái, cơ thể hắn lập tức chui ra khỏi mái hiên mà không bị sào tre phía sau đâm vào người.

Quay lại, hắn nhìn thấy một bóng người đang cầm ô đang mỉm cười với mình: “Đại nhân, ngài không muốn sống nữa à?” Nói xong, Yến Nương tiến lên phía trước một bước và đưa ô che lên đầu Trình Mục Du.

“Bây giờ ta không chỉ có Tích Tích nợ cô nương, mà ngay cả ta cũng nợ cô nương một mạng” Trình Mục Du cười gượng và đi cùng với cô ấy về phía trước.

“Đại nhân vẫn còn đang phiền lòng về những vụ án mạng này à?”

“Cô nương có cảm thấy là những vụ án này có gì kỳ lạ không?”

“Kỳ lạ chỗ nào?”

“Không phải ta chưa từng thấy các vụ án giết người, nhưng hung thủ đều có động cơ riêng của mình, giết người vì tình yêu, giết người vì thù, giết người không mục đích, chỉ có vài loại vậy thôi. Ta vốn dĩ cho rằng những hung thủ trong những vụ án này là đột nhiên nổi hứng muốn giết người, bởi vì các nạn nhân không hề quen biết gì nhau. Nhưng bây giờ, ta phát hiện ra rằng không phải vậy. Cánh tay của người chết đều bị chặt đứt. Đây chắc chắn không phải là hành động do hung thủ cảm thấy thú vị, nhất thời cao hứng mà làm như vậy. Ta nghĩ hắn ta chặt đứt cánh tay của nạn nhân là có ý đồ của riêng mình. “

“Đương nhiên không phải nhất thời nổi hứng rồi…” Yến Nương nhẹ giọng nói.

Trình Mục Du đứng yên: “Cô nương sao nghĩ như thế nào?”

“Đại nhân đã nghe nói đến ‘nhân súc’ chưa?”

“Nhân súc, coi người như súc vật?”

Yến Nương gật đầu: “Súc vật có thể dùng để tế trời, coi con người như súc vật, cũng tức là hiến tế người sống”

Mỗi lần nàng nói ra những lời khiến người ta thất kinh hồn vía như vậy đều rất bình tĩnh, nhưng giọng điệu lạnh nhạt này lại khiến người nghe không khỏi rùng mình: Hiến tế người sống, những thứ không hợp với luân lí làm người như vậy, chẳng lẽ vẫn có còn tồn tại trên đời này sao?

“Ta chỉ nghe nói rằng có lễ tế người lên trời vào triều Thương đã từng có tục hiến tế người sống, việc hiến tế người ở triều Thương phát triển rất mạnh mẽ. Nhân súc và súc vật được sử dụng để thờ cúng tổ tiên và các vị thần. Nhân súc còn được đặt đứng chung với chó, dùng rất nhiều người, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, người đời sau không thể nào tưởng tượng nổi. Tuy nhiên, cô nương đột nhiên nói đến nhân súc, chẳng lẽ cô cảm thấy những người này, không, hay có thể nói là cánh tay của những người này đều đã bị hiến tế cho thần linh rồi?”

Đôi mắt của Yến Nương nhìn chằm chằm vào cơn mưa đang tung bay trước mặt, không có chút cảm xúc gì: “Hiến tế con người dùng để tế thần hoặc các thần vật khác, người hiến tế thường dựa vào việc giết người để cầu xin siêu năng lực. Người triều Thương hiến tế người sống cũng có rất nhiều kiểu. Bọn họ có thể bị giết chết cùng với trâu, cừu, rồi hiến tế toàn bộ cơ thể, hoặc cũng có thể bọn họ chỉ phải hiến tế nội tạng, máu tươi, phần đầu hoặc một bộ phận nào đó của cơ thể nhân súc. Vì vậy bây giờ nhìn thấy những xác chết bị chặt mất tay này, ta không thể không liên tưởng đến nhân súc. Còn có một điểm nữa là hung thủ không chôn xác mà tùy ý vứt bỏ bọn họ, như thể hắn ta đã thực sự coi con người như động vật để hiến tế”

“Chẳng lẽ tập tục độc ác của hàng nghìn năm trước đến giờ vẫn còn tồn tại trên lãnh thổ của Đại Tống à?”

“Không có cái chết, không có sự tái sinh”

Mưa phùn rơi lên áo choàng của Trình Mục Du, hắn rùng mình một cái: “Lời này là có ý gì?”

“Người xưa dùng người sống để hiến tế một cách tàn nhẫn vì họ tin rằng, con người cũng giống như hoa màu, sự ra đời của một sinh vật mới là dựa trên nền tảng cái chết đi của những sinh vật khác. Điều đó có nghĩa là, cái chết và sự tái sinh là hai mặt của cùng một sinh vật, phụ thuộc lẫn nhau và tương thích lẫn nhau, và để một thứ gì đó tiếp tục sinh sôi và tồn tại, nó nhất định phải đi kèm đồng thời với cái chết của những người hoặc những sinh vật khác”

“Ý của cô nương là hung thủ đã dùng nhân súc hiến tế để hồi sinh một thứ gì đó hay là một ai đó?” Nói xong lời này, sau lưng hắn đã nổi da gà dày đặc.

“Đây chỉ là suy đoán của ta mà thôi, nhưng nếu như ta đoán đúng, đại nhân phải tranh thủ thời gian, ta nghĩ thứ được hồi sinh lại nhất định không phải loại tốt đẹp gì”

Còn chưa nói xong, Trình Mục Du đã nhấc chân bước ra ngoài ô, dường như hắn đã quên mất mưa mù trên bầu trời, giống như một cái xác không hồn, bước nhanh trong cơn mưa tầm tã.

Yến Nương cầm theo chiếc ô và đi theo: “Đại nhân, ngài đang đi đâu đấy, ngài muốn làm gì?”

Những giọt mưa dọc theo chiếc mũi anh tuấn của hắn rơi xuống môi, hắn thở gấp gáp, đôi mắt tràn đầy khí thế không thể ngăn cản lại: “Ta quay lại ký lệnh giới nghiêm, còn phải tìm một người”

“Người nào?”

“Hòa Tịnh tiên sinh”

“Lâm Hòa Tịnh ở Cô Sơn?”

“Hòa Tịnh tiên sinh là một cao nhân ẩn sĩ, tính cách kiêu ngạo và phóng túng, nhưng ông ta biết hết mọi chuyện trong thiên hạ, vì vậy ta muốn đến Cô Sơn để xin ông ta chỉ bảo”

“Cô Sơn và Tân An ở khá xa nhau, đi về cũng phải hơn một tháng. Hơn nữa, Lâm Hòa Tịnh thường đi du ngoạn khắp nơi, một lần đi cũng mất nửa năm. Đợi đến khi tìm thấy ông ta, thì đã quá muộn rồi”

Trình Mục Du nắm chặt tay: “Vậy phải làm sao đây?”

“Ta biết một người, có lẽ hắn ta có thể giúp được ngài, đại nhân”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)