Tân An Quỷ Sự

Chương 330: Nhốt

Chương Trước Chương Tiếp

Đứa trẻ kia dùng đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Kiều Phượng Nghi, lòng trắng trong mắt cậu bé rất ít, hai tròng mắt đen nhánh phản chiếu ánh mặt trời sáng rực trên đỉnh đầu, trông có hơi quái dịKiều Phượng Nghi rùng mình một cái, mất tự nhiên mỉm cười rồi sờ đầu cậu bé: “Đệ bao nhiêu tuổi rồi?”

Cậu bé không nói lời nào mà quan sát nàng ta từ trên xuống dưới, ánh mắt không hề giống như đang nhìn người, mà giống như đang xem xét giá cả của một món đồ hơn.

“Đi gọi mẹ con ra đây, vị công tử này bị trật chân, bảo nó nhìn xem có gì đáng ngại hay không” Cũng may ông lão đi tới đã phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo giữa hai người. Kiều Phượng Nghi thở phào nhẹ nhõm, đỡ Thẩm Thanh ngồi xuống ghế, sau đó ngồi xổm xuống để giúp hắn cởi giày và vớ ra.

“Ôi, bị trật không nhẹ đâu” Một phụ nhân đi ra từ phòng bếp ở phía tây rồi đến bên cạnh Thẩm Thanh, khom lưng nhìn mắt cá chân đã hơi sưng lên của hắn: “Xem ra là bị lệch xương, ngươi cố nhịn một chút, ta giúp ngươi bẻ lại”

Thẩm Thanh rụt chân về phía sau: “Đại tẩu tử, có đau không?”

Phụ nhân kia lắc đầu mỉm cười: “Vóc dáng to lớn như vậy mà còn sợ đau à, chỉ thoáng một cái thôi, ngươi nhìn một chút là xong”

Thẩm Thanh hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay Kiều Phượng Nghi: “Đại tẩu tử, tẩu nhẹ một chút, đừng dùng sức quá”

“Được, được, đừng căng thẳng, không sao đâu, thoáng cái là xong thôi” Nàng ta còn chưa dứt lời, tay đã lưu loát sờ lên mắt cá chân Thẩm Thanh, chỉ nghe ‘rắc’ một tiếng, xương cốt bị lệch đã được bẻ vào đúng vị trí, nhưng ngay sau đó, một tiếng gào thảm thiết như tiếng giết heo vang lên.

Tiếng hét xuyên qua chân trời, khiến mấy con chim nhỏ trên mái hiên hoảng sợ bay đi.

“Đau quá” Thẩm Thanh nhảy một chân trên mặt đất, giống như nhảy như vậy vài cái có thể giảm bớt đau đớn vậy.

Kiều Phượng Nghi lại đứng bất động, hoàn toàn không có ý định tiến lên an ủi hắn. Bởi vì, trong tiếng gào thét liên miên không dứt này, dường như còn xen lẫn một loại âm thanh trầm thấp đau đớn khác, lúc có lúc không, tựa như bị cơn gió cuốn tới từ phía sau nhà.

Nàng ta nhướng mày nhìn chằm chằm về phía sau nhà: “Hình như ta nghe thấy tiếng gì đó”

Thẩm Thanh chỉ lo ôm một chân nhảy trong sân nên hoàn toàn không để lời của nàng ta ở trong lòng, ngược lại đứa bé vẫn không lên tiếng kia lại cười với Kiều Phượng Nghi: “Heo nái sắp đẻ nên rất đau, còn đau hơn vị ca ca này nhiều”

Thì ra là tiếng lợn kêu, Kiều Phượng Nghi thở phào nhẹ nhõm, nàng ta nhìn Thẩm Thanh: “Gào đủ chưa, thử thả chân xuống xem có đi được không?”

Bị nàng ta nói vậy, trên mặt Thẩm Thanh đỏ bừng, hắn đặt chân xuống đất rồi thử đi vài bước: “Được rồi, đại tẩu tử, tẩu đúng là Hoa Đà tái thế, Biện Thước sống lại, diệu thủ hồi xuân”

“Này, ngươi đừng chê cười ta nữa” Phụ nhân bị hắn thổi phồng đến ngồi không yên, vội đứng lên đi về phía nhà bếp: “Hai người các ngươi nghỉ ngơi đi, cơm tối sẽ xong ngay thôi. Bây giờ sắc trời không còn sớm nữa, hai người ăn cơm xong rồi hãy xuống núi nhé”

“Không được, bọn ta phải đi ngay. Chưa báo với người trong nhà, ta sợ về trễ thì bọn họ sẽ lo lắng” Nói xong, Thẩm Thanh bèn giữ chặt tay áo của Kiều Phượng Nghi rồi cùng nàng ta đi ra ngoài.

Đi tới cửa viện, hai người quay đầu lại để cáo biệt thì lại bị cảnh tượng trong viện dọa sợ. Khuôn mặt ba người già, trung, trẻ đều xám xịt, vẻ mặt không đổi nhìn chằm chằm hai người giống như ba bức tượng điêu khắc. Ánh mặt trời chiếu xuống khiến cành lá phủ bóng lên mặt bọn họ, đỏ đỏ như bị thấm máu vậy.

Trên đường xuống núi, Kiều Phượng Nghi kéo tay Thẩm Thanh: “Có phải vừa nãy chàng từ chối thẳng thừng quá không? Người ta chữa khỏi vết thương chàng, rồi lại có ý tốt mời chúng ta ăn tối, cuối cùng lại bị chàng từ chối”

Thẩm Thanh vuốt túi rồi ngẩng đầu nhìn trời: “Trưa nay còn dư nửa nồi cơm, nếu ta không về thì sẽ rất lãng phí. Hơn nữa ta cũng chỉ mang theo vài đồng thôi, ăn miễn phí của người khác thì không tốt lắm”

***

Nghe được tiếng tạm biệt của hai người kia, Vương Thành liều mạng vặn vẹo thân thể mập mạp mà lăn về phía cửa, hắn ta biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, nếu không bắt được, e là chỉ có thể táng thân trong cái chuồng heo dơ bẩn này.

Nhưng kỳ tích không hề xuất hiện. Hắn ta còn chưa lăn tới cạnh cửa thì cửa viện đã bị đóng ‘rầm’ lại. Trong tòa viện này, ngoại trừ hắn ta, chỉ còn lại ba người kia thôi.

Nếu họ vẫn được xem là con người.

Heo nái bên cạnh hừ một tiếng, đột nhiên vặn vẹo đi về phía cửa chuồng, cái đầu mập mạp đẩy Vương Thành sang một bên rồi kêu về phía cửa.

Vương Thành run rẩy ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ đứng bên cạnh cửa chuồng. Hắn ta khóc, nước mắt không ngừng tuôn ra từ hốc mắt và dính ướt miếng giẻ được nhét trong miệng.

Đứa trẻ cười với hắn ta: “Gây ra động tĩnh lớn như vậy là muốn chạy trốn à?”

Hắn ta liều mạng lắc đầu, trong miệng phát ra tiếng kêu ê a.

“Yên tâm, vẫn chưa tới lúc, bây giờ chưa vội lấy mạng ngươi đâu”

Nghe được những lời này, hắn ta không biết mình nên vui hay nên khổ sở nữa. Đang cân nhắc thì có một bóng đen chợt lướt nhanh qua đỉnh đầu. Ngay sau đó, sau lưng lập tức truyền tới một cảm giác đau đớn, dường như sống lưng đã bị thứ gì đó đánh gãy vậy.

“Đổ máu rồi”

Đôi mắt đen láy của đứa trẻ lóe lên ánh sáng khác thường, cậu bé mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Tổ phụ, cháu đánh hắn ta chảy máu rồi”

Ông lão lưng gù chắp hai tay đi tới, thò đầu nhìn thoáng qua Vương Thành đang rên rỉ trong chuồng heo: “Không đánh chết chứ?”

“Cha đã dạy cháu là không thể đánh đầu. Vừa nãy gã mập này muốn chạy trốn, suýt nữa đã dẫn hai người kia tới đây rồi, tổ phụ nói xem có nên đánh hắn ta không?”

Ông lão cười ha ha: “Hắn ta là người được lựa chọn nên không trốn thoát đâu. Nhưng hắn ta cũng rất đáng giận, không ngờ lại dám đến quan phủ để tố cáo cha của con, nên đánh, nên đánh”

Đứa trẻ cười ha ha rồi lại giơ thanh sắt trong tay lên, mạnh mẽ giơ lên hạ xuống mà đập vào sống lưng be bét máu thịt của Vương Thành.

Tuy bị bịt miệng, Vương Thành vẫn phát ra tiếng rên rỉ. Đau đớn cực hạn bao trùm toàn thân, nhưng bây giờ hắn ta cũng bất chấp mọi thứ, miễn cưỡng cong cơ thể bị buộc cứng trên mặt đất, dập đầu vài cái với một già một trẻ đang đứng bên ngoài cửa chuồng.

“Tổ phụ, hắn ta sợ rồi, hôm qua thì mắng cháu, hôm nay thì lại dập đầu, ha ha” Đứa trẻ vỗ tay, vui vẻ nhảy cẫng trên mặt đất.

“Tên khốn này chỉ có chút can đảm như vậy mà dám ngang ngược trước mặt chúng ta. Cháu trai ngoan, hôm nay, cháu để cho hắn ta nếm thử lợi hại của cháu đi”

Nghe vậy, đôi mắt đứa trẻ lóe lên hai tia sáng, cậu bé nắm chặt thanh sắt rồi đi tới cạnh chuồng heo, sau đó giơ cao thanh sắt lên.

Vương Thành thấy thanh sắt lại nhắm vào mình một lần nữa, lập tức giống như một quả bóng cao su bị xì hơi mà nằm sấp xuống mặt đất, trong miệng phát ra tiếng kêu ư ư, cả người mềm nhũn thành một đống.

“Cha, ăn cơm thôi, lát nữa nguội sẽ không ngon” Một nam nhân đi vào nhà, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi mà cắn bánh bao trên tay: “Ăn cơm xong rồi lại xử lý hắn ta”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)