Tân An Quỷ Sự

Chương 328: Con kiến

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe thấy thế, Vương Thành chợt lảo đảo, khóe miệng giật giật, ép bản thân gượng cười: “Vậy sao, mới… mới giữa tháng à? Ta hồ đồ quá, huynh đệ, không còn sớm nữa, nếu không về, tẩu tẩu ngươi lại mắng chửi, ta về trước đây”Vừa dứt lời, hắn ta lập tức đi về phía trước, bước chân càng bước càng nhanh, có mấy lần suýt nữa bị vấp phải hòn đá.

Chạy được một lúc, hắn ta nhẹ nhàng quay đầu nhìn ra phía sau, thấy không có ai đuổi theo. Lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, làm dịu hơi thở trong lồng ngực. Nhưng vẫn không dám khựng lại, chạy loạng choạng trên bờ sông.

Phố thị ở ngay trước mặt, vòng qua tảng đá cao bằng người trước mặt thì có thể chạy ra khỏi bãi sông. Trái tim căng chặt dần dần thả lỏng, hắn ta thở hồng hộc, đang thầm tính toán xem cái “trọng thưởng” rốt cuộc là bao nhiêu, có bằng tiền hắn ta bày sạp bán trong nửa năm không.

“Lộc cộc…”

Sau lưng có tiếng hòn đá lăn.

Vương Thành quay đầu lại, đằng sau vắng vẻ, ngay cả một bóng người cũng không có.

Hắn ta bĩu môi, vừa quay đầu lại, một người chợt xuất hiện sau tảng đá lớn, người đó cầm một cái rìu sắc bén.

Bến sông dần dần ồn ào, lại có một con thuyền cập bến, người khuân vác tranh giành hàng hóa. Nhưng Vương Thành không còn nghe được nữa, hắn ta nằm trên bãi sông bốc đầy mùi hôi thối. Trên trán có một vết thương, nhìn thấy mà phát hoảng, có thể lờ mờ nhìn thấy xương trắng đáng sợ.

***

Tấn Nhi đang ngấu nghiến ăn bánh chưng, thoáng chốc đã ăn hết hai cái. Bánh chưng được làm bằng gạo nếp, bên trong không có nhân, chỉ bôi một lớp mật hoa quế bên ngoài, ngọt thanh mát mẻ, mềm dẻo ngon miệng.

“Ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn” Yến Nương để một bát cháo bên cạnh cậu, cười hỏi Trình Mục Du đang ngồi bên cạnh: “Đại nhân vẫn chưa ăn sáng phải không, có ăn vài cái bánh chưng không? Hữu Nhĩ khéo tay, đồ hắn làm được mọi người khen hết lời”

Trình Mục Du lắc đầu: “Không cần, ta đến để cảm tạ cô nương. Nghe Tích Tích nói, cô lại cứu nàng ta một mạng lúc ở trấn Đạm Thủy. Ta nghĩ, nếu cô nương là nam tử, e là Tích Tích sẽ lấy thân báo đáp”

“Ta không dám, nha đầu đó tính tình nóng nảy, nếu lấy nàng, e là sẽ chẳng có ngày tháng yên bình”

Tấn Nhi miễn cưỡng đặt đĩa xuống: “Cha, con cũng thấy đừng gả Tích Tích tỷ tỷ đi, cứ để tỷ ấy sống cùng với chúng ta, để tỷ ấy luôn làm tỷ tỷ của Tấn Nhi”

“Đồ ăn ngon cũng không chặn được miệng con lại” Trình Mục Du vỗ vào trán cậu, sau đó ngập ngừng đặt một cái hộp gỗ đàn hương trên tay xuống bàn đá: “Đây là bạch chỉ hoàn, uống vào có thể lưu thông máu bài mủ, giảm đau cơ. Lần trước cô nương bị thương nặng, tuy miệng vết thương đã lành nhưng bên trong vẫn yếu ớt, mỗi ngày uống một viên, sẽ có ích cho cơ thể của cô”

Yến Nương không nhận lấy hộp, nàng hờ hững nhìn chằm chằm Trình Mục Du, mắt sáng như sao: “Đại nhân không có gì muốn hỏi ta sao?”

“Có” Trình Mục Du cười nhạt: “Người ta nói giới lân có tác dụng thần kỳ. Sau khi dùng, không những có thể tiêu viêm, cầm máu, còn có thể loại trừ phiền muộn, khiến người ta bình tĩnh. Không biết cô nương cảm thế nào?”

“Thật ra ta không cảm nhận được công dụng của giới lân. Nhưng hôm nay đại nhân đến hàn xá, lại khiến ta bình tĩnh hơn”

Tấn Nhi lại ngẩng đầu lên khỏi đĩa: “Cha, Yến Nương, hai người đang nói gì vậy, sao con chẳng hiểu gì hết?”

“Đại nhân, đại nhân”

Tưởng Tích Tích đột nhiên mở cửa đi vào, nàng ta không kịp chào hỏi Yến Nương mà lập tức đi thẳng đến cạnh Trình Mục Du: “Đại nhân, thê tử của Vương Thành đến báo án, nói Vương Thành cả đêm không về nhà”

Trình Mục Du không nói gì hết, hắn đứng dậy sải bước đi ra ngoài.

Nhìn hắn rời đi, Yến Nương khẽ nhíu mày: “Lại thêm một người à? xem ra chuyện này càng ngày càng phức tạp rồi”

“Yến Nương đang nói đến hai thi thể không có cánh tay phải không?” Tấn Nhi cuối cùng cũng ăn xong bánh chưng, cậu ngẩng đầu lên, chậm rãi hỏi.

Yến Nương ngồi xuống cạnh cậu: “Tấn Nhi cũng biết vụ án này à?”

“Đã truyền khắp thành rồi, sao đệ lại không biết chứ?” Cậu chu miệng lên, đôi mắt đen lúng liếng nhìn Yến Nương chằm chằm: “Yến Nương, tỷ nghĩ xem, hung thủ muốn lấy cánh tay để làm gì?”

Yến Nương nheo mắt nhìn cậu: “Tấn Nhi nghĩ thế nào?”

“Ta thường thấy mấy người chơi côn trùng trong thư viện, Tiểu Cửu thích vặt cánh chuồn chuồn nhất, không biết có bao nhiêu con chuồn chuồn đã bị hắn giết chết rồi”

“Sau đó thì sao? Cánh của chuồn chuồn bị hắn đưa đi đâu?”

“Cho kiến ăn”

Tấn Nhi chậm rãi nói.

***

Kiều phu nhân nhìn vào bên trong qua cửa sổ, Thẩm Thanh đang ngồi trước bàn, tay cầm quyền sách. Hắn mặc y phục bằng vải bố, bị rách một góc, được tùy tiện chắp vào bằng miếng vải xanh. Chân đi đôi ủng mây, có vẻ cũng đã đi được nhiều năm rồi, đầu ủng bị ma sát đến bóng loáng.

“Phu nhân, đưa trà gì cho cô gia?” Tiểu nha hoàn đứng cạnh hỏi.

“Cô gia gì chứ, ta còn chưa gả con gái cho hắn ta đâu” Kiều phu nhân bực bội khua tay với nàng ta: “Nước sôi rồi thì pha ấm trà là được”

Thấy tiểu nha hoàn đã đi xa, bà ta vẫn còn bất bình, miệng lẩm bẩm: “Cũng không biết lão gia nghĩ thế nào mà lại đồng ý cho nha đầu đó hòa ly. Hòa ly thì cũng thôi đi, bây giờ lại gả nó cho tên tiểu tử nghèo này. Nhìn dáng vẻ nghèo nàn này xem, đến nhà mà chỉ mang hai bao trà, người ta mà biết thì mất mặt lắm”

Vừa dứt lời, phía sau vang lên tiếng ho khẽ, không biết Kiều lão gia đã đến cạnh bà ta từ lúc nào, ông ta trừng mắt với bà ta: “Hiền tế này không phải ta làm chủ chọn, Phượng Nghi cũng không phản đối. Nếu bà thấy bất mãn, nói ở chỗ ta thì cũng đành, đừng quấy rầy con gái”

Kiều phu nhân không dám lên tiếng, bà ta bĩu môi, đi theo Kiều lão gia vào tiền đường.

Thấy nhị lão Kiều gia đi vào, Thẩm Thanh hơi kích động, còn chưa kịp chào hỏi đã đặt sách xuống đi đến cạnh Kiều lão gia: “Kiều bá bá, con có chuyện muốn thương lượng với ngài”

“Chuyện gì mà hấp tấp như vậy” Kiều lão gia chưa từng thấy dáng vẻ lòng như lửa đốt như thế này của Thẩm Thanh. Bình thường hắn đều cà lơ phất phơ, chậm rì rì, không dám nói gì hết.

“Con muốn vào triều làm quan”

Kiều lão gia sững người: “Không phải con không muốn làm quan sao? Sao đột nhiên lại thay đổi ý định?”

“Kiều bá, không phải con hứng thú nhất thời. Trước đây con không muốn làm quan là bởi vì chướng mắt chốn quan trường toàn bè lũ xu nịnh. Nhưng bây giờ con mới nhận ra, không phải con khinh thường nhập bọn với họ, mà là luôn trốn tránh. Thẩm Thanh con sống nhiều năm như vậy nhưng vẫn luôn làm con rùa rụt cổ”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)