Tân An Quỷ Sự

Chương 327: Bãi sông

Chương Trước Chương Tiếp

Vương Thành lôi một cậu bé khoảng sáu, bảy tuổi dưới bàn ra rồi đánh vào mông cậu bé vài cái: “Không có mắt à, sao lại chạy đến chỗ ta nghịch ngợm. Ngươi không nhìn xem đây là ai mà dám làm ướt y phục của huyện lệnh đại nhân”Cậu bé trề môi, đôi mắt to tròn ngấn lệ và hai búi tóc tròn trên đỉnh đầu, trông rất hồn nhiên.

“Thôi bỏ đi, ngươi so đo với một đứa trẻ làm gì” Trình Mục Du sờ đầu cậu bé: “Đi chơi đi, không sao đâu”

Nghe hắn nói thế, cậu bé nín khóc nhoẻn miệng cười, làm mặt quỷ với Vương Thành rồi chạy qua đường.

“Trở lại chuyện chính, ngươi có còn nhớ sau khi uống trà xong, Lý Nhân Quý đã đi đâu không?”

Cậu bé ở bên kia đường đã bắt đầu chơi nhảy ô, kẹp bao cát giữa hai chân và nhảy đi nhảy lại trong các ô đã vẽ sẵn, cơ thể linh hoạt, uyển chuyển, không hề dẫm phải vạch kẻ.

“Ta không nhớ nổi, hôm đó đông người, ta và thê tử tiếp đón không xuể. Sau khi uống trà xong, Lý Nhân Quý bỏ đồng xu trên bàn rồi đi luôn, cũng không chào hỏi gì hết”

Trình Mục Du thất vọng hỏi: “Ngươi nghĩ lại xem, thật sự không có ấn tượng sao?”

Vương Thành nhắm mắt suy nghĩ, một lúc sau mới mở đôi mắt tròn như đồng xu: “Thật sự không nhớ ra”

Trình Mục Du lấy vài đồng xu ra nhét vào tay hắn ta: “Vẫn phải đa tạ ngươi, ta đi đến sạp bên cạnh hỏi thử”

Vừa dứt lời, hắn lập tức đứng dậy, chưa đi được mấy bước, Vương Thành lại gọi: “Đại nhân, đại nhân…”

“Ngươi hãy nhận tiền đi, ta không muốn mắc nợ người khác”

Vương Thành thở hổn hển: “Đại nhân, không phải chuyện này. Sau khi Lý Nhân Quý đi, hình như ta có thấy hắn ở đâu đó. Ta có một chút ấn tượng, chỉ có điều bây giờ không nhớ ra” Hắn gãi đầu, nhíu mày một lúc lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Chắc chắn là từng thấy ở đâu đó, sao lại không nhớ nổi chứ?”

Trình Mục Du khẽ gật đầu: “Nếu ngươi nhớ ra thì hãy đến phủ Tân An tìm ta. Thật sự cung cấp manh mối quan trọng thì sẽ được trọng thưởng”

Vương Thành nhảy cẫng lên, thịt trên người cũng run rẩy theo: “Trọng thưởng sao? Được, được, được, ta nhất định sẽ suy nghĩ kỹ thật kỹ, khi nào nhớ ra sẽ nói cho ngài biết”

Thấy Trình Mục Du đi xa rồi, cậu bé chơi xong chạy lại hỏi: “Vương thúc, thúc nghĩ gì mà vui vậy?”

“Đi đi đi, oắt tì thì biết cái gì, đừng cản trở ta làm ăn”

***

Sau khi bê chồng bát trà cuối cùng lên xe, thím Vương liếc nhìn phu quân đang nằm bò trên bàn, hai tay chống cằm: “Trời tối rồi, về nhà thôi, có chuyện gì thì về nhà rồi nói không được sao?”

Vương Thành mất kiên nhẫn khua tay: “Nàng về trước đi, ta đã hứa với Trình đại nhân thì nhất định phải nhớ ra Lý Nhân Quý đã đi đâu”

“Chẳng lẽ chàng không nhớ ra thì sẽ ngồi đây cả đêm sao?” Thím Vương lắc đầu cười khổ, thấy hắn ta không thèm để ý đến mình thì đành phải đẩy xe đi về nhà trước.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, xung quanh dần dần yên tĩnh lại, những người bày sạp đều đã thu dọn về hết cả rồi. Theo lý thì bây giờ là lúc thích hợp nhất để suy nghĩ. Nhưng Vương Thành lúc thì quay người sang bên kia, lúc lại quay trở về, sốt ruột đến mức mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn không nhớ ra rốt cuộc đã thấy Lý Nhân Quý ở đâu.

Hắn ta nhìn mặt trăng từ phía Đông dần dần leo lên đến đỉnh đầu, than thở từ tận sâu thẳm trái tim: Từ nhỏ đã không giỏi học hành, người ta đã thấy qua là không quên mà mình nhìn qua là quên luôn. Nào ngờ lớn như vậy rồi mà vẫn không hề tiến bộ, không nhớ nổi chuyện gì hết.

Gió đêm thổi qua khiến hắn ta giật mình, lúc này mới nhận ra bụng dưới của mình bị kìm nén đến mức sắp nổ rồi.

Hắn ta dứt khoát không ép buộc bản thân nữa mà khom người chạy về phía bến sông. Phía Nam bến sông là một vùng đất bỏ hoang, tuy gần nước nhưng có nhiều đá chi chít nên thuyền chở hàng không neo đậu ở đây. Dần dà, chỗ này trở thành nơi đại tiểu tiện của mọi người, nhất là những người bày sạp bán hàng ở chợ. Họ không muốn chạy đến nhà xí cách đó nửa dặm nên thường xuyên đi đến chỗ này. Thời gian lâu dần, vùng đất ở đây trở nên tanh hôi dị thường, chỉ cần đi qua nơi này thì phải bịt mũi chạy thật nhanh, huống chi là nán lại ở lâu. Ngay cả chó hoang và mèo hoang cũng không muốn ở lại đây nên mảnh đất hoang càng trở nên hoang vắng.

Vương Thành là người thích sạch sẽ, nếu là bình thường thì hắn ta thà đi thêm vài bước chứ không muốn giải quyết ở đây. Nhưng hôm nay thật sự không còn cách nào khác, hắn ta sợ mình chưa đến nhà xí thì đã tè ra cả quần, đành phải chịu đựng sự ghê tởm, một tay bịt mũi, tay khác cởi quần rồi từ từ giải tỏa nhiệt năng trong cơ thể.

Sau khi giải quyết chuyện cấp bách xong, hắn ta thoải mái run lên. Đang định kéo quần lên, một cảnh tượng đột nhiên lại hiện lên trong đầu mà hắn ta nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra trong mấy canh giờ. Hắn ta không còn quan tâm đến mùi hôi thối, há hốc mồm, đứng ngây ra ở đó.

Đúng vậy, hắn ta nhớ ra rồi, cuối cùng hắn ta cũng nhớ ra Lý Nhân Quý từng đi đâu.

Trong lòng tràn đầy kinh ngạc và vui mừng, Vương Thành đứng thẳng người dậy, vội vàng buộc quần lại, xoay người đi về: Thảo nào, thảo nào mình cứ cảm thấy Lý Nhân Quý lượn lờ trước mặt. Thì ra hắn vẫn luôn ở đó, uổng công mình nghĩ cả buổi tối, ngay cả cơm cũng chưa ăn miếng nào.

Nghĩ đến đây, hắn ta bước nhanh hơn, vội vã trèo dọc lên theo bờ đê.

Đột nhiên, hắn ta vấp phải hòn đá cuội ẩm ướt đã được nước gột rửa, khiến hắn ta ngã sấp mặt. Hình như miệng cũng bị đập vào hòn đá, một dòng tanh ngọt thoáng chốc thoang thoảng trong khoang miệng.

Nhưng bây giờ Vương Thành không quan tâm đến những cái này, cũng không chê những hòn đá bẩn thỉu, hôi thối đó. Trong đầu đều là câu trọng thưởng của Trình Mục Du, hắn ta cuống cuồng bò dậy.

Cơ thể cong thành hình cung, hắn ta loạng choạng vài cái. Đang định đứng thẳng dậy, trên đầu đột nhiên bị một bóng đen bao trùm.

Có người nào đó đứng trước mặt hắn ta, cơ thể người đó che ánh trăng phía trên.

Vương Thành đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào mặt người đó. Trái tim đập thình thịch nhưng mặt lại miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh, cố nặn ra nụ cười: “Muộn thế này rồi sao ngươi vẫn chưa về?”

“Không phải ngươi cũng vậy sao, đã thu dọn sạp rồi, sao vẫn chưa về?”

“Ta… ta … ta tính sổ, tính sổ sách. Ngươi cũng biết đấy, những người khuân vác nợ không ít tiền, nếu không tính rõ ràng, ta sợ họ sẽ không thừa nhận” Tuy nói lắp bắp nhưng cơ thể mập mạp lại vòng qua người đó và bước nhanh về phía bờ sông.

Bóng đen chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn mặt trăng tròn đầy trên bầu trời: “Mới giữa tháng, ngươi tính sổ sách gì chứ?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)