“Nói như vậy, bọn họ đều bị một người sát hại?”Trình Mục Du cúi đầu trầm tư: “Khả năng cao là như vậy. Thủ pháp giết người hoàn toàn giống nhau, thủ đoạn vứt bỏ thi thể về mặt cơ bản cũng có sự tương đồng, đều nhân lúc đêm khuya thanh vắng để vứt xác, cho nên ta phán đoán rằng: cả hai vụ án này đều do cùng một người gây ra. Chỉ có điều…” Hắn bỗng dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu lên: “tại sao hắn ta lại chặt cánh tay của nạn nhân? Cánh tay của người chết có thể có tác dụng gì?”
“Yến cô nương cũng cảm thấy điều này kỳ quái. Nàng ấy không hiểu tại sao hung thủ lại muốn lấy đi cánh tay của người đã khuất”
Đang nói lỡ dở, một tiếng kêu kinh hãi đột nhiên vang lên từ trong đám người: “Này, thím Lý, đó không phải là Nhân Quý của nhà thím sao?”
Câu nói vẫn còn dang dở, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi bước ra khỏi đám đông với vẻ mặt vô hồn. Bà ta bất chấp sự ngăn trở trước mặt và đến bên cạnh thi thể. Sau khi lẳng lặng nhìn người đàn ông đang nằm trên tấm chiếu, đôi chân của bà ta đột nhiên mềm nhũn, ngã người về phía sau, cũng may là Trình Mục Du phản ứng kịp thời, nhanh chóng chạy tới đỡ lấy thím Lý nên bà ta mới không bị ngã xuống đất.
Hắn vừa dùng sức nhấn vào nhân trung của bà ta, vừa xoay đầu lại nhìn về phía Tưởng Tích Tích và hô lên: “Ngươi mau lấy dầu bạch đàn lại đây!”
Người phụ nữ được đặt tạm trên một chiếc bàn gỗ ở Thiên Tinh uyển, lúc bà ta tỉnh lại đã là buổi trưa, vừa mở mắt đã vội chật vật lao ra ngoài, thì thào hô lên: “Nhân Quý, Nhân Quý”
Tưởng Tích Tích ôm lấy bà ta: “Thi thể của Lý Nhân Quý đã được chuyển đến phủ Tân An. Quan phủ cần phải khám nghiệm tử thi trước, sau đó mới có thể chôn cất nạn nhân”
Người phụ nữ ngồi dưới đất khóc than: “Đồ vô lương tâm này! Ông bỏ đi rồi thì ta và đứa nhỏ sẽ ra sao đây?”
Trình Mục Du đợi thím Lý khóc đủ mới đưa một bát nước cho bà ta: “Ngươi uống đi! Nếu ngươi bị bệnh thì sẽ không có ai chăm lo cho đứa nhỏ đâu”
Người phụ nữ nhìn thấy Trình Mục Du mang nước đến thì lập tức quỳ xuống đất, kéo tay áo của hắn: “Đại nhân, tướng công của ta là một người rất hiền lành, chưa bao giờ gây thù kết oán với người khác. Rốt cuộc là ai đã ra tay tàn nhẫn với tướng công của ta như vậy?”
Tình Mục Du đỡ bà ta đứng dậy, dìu đối phương ngồi xuống băng ghế gỗ và hỏi: “Lý Nhân Quý biến mất từ lúc nào?”
“Tối hôm trước, ông ấy đi làm người khuân vác lương thực ở bến sông. Bọn họ làm việc không có lịch trình cố định, có khi cả đêm không về, cũng có khi ông ấy mệt và buồn ngủ quá nên ngủ luôn ở buồng tắm. Vì vậy, nếu ông ấy không về nhà trong hai ngày liên tiếp thì ta cũng sẽ không nghi ngờ gì”
“Khoan đã! Ý của ngươi là, Lý Nhân Quý sau khi rời khỏi bến sông sẽ đi tắm rửa và uống một chút trước khi về nhà?”
“Đúng vậy, đại nhân! Do công việc vất vả, tay chân mỏi nhừ, thân thể cũng ốm yếu, cho nên Lý Nhân Quý thích tìm một nơi để thả lỏng rồi mới về nhà”
“Chỉ là lần này, hắn một đi mà không bao giờ trở lại. Điều này hoàn toàn giống với hành tung của Viên Kỳ trước khi bị sát hại” Trình Mục Du khẽ lẩm bẩm: “Hắn và Viên Kỳ cũng không hề quen biết nhau. Điểm tương đồng duy nhất là cả hai người đều từng đi ngang qua khu buôn bán” Hắn đột nhiên đứng lên: “Tích Tích, ngươi hãy đưa thím Lý về nhà, ta sẽ ra ngoài một chuyến”
***
Trên bến sông có đông người vào ra tấp nập, những người khuân vác cởi trần cách tay, vác những bao hàng hóa từ chiếc thuyền đang thả neo, chưa kịp nghỉ ngơi thì họ đã phải tiếp tục vác bao hàng tiếp theo quay trở lại thuyền. Tiền công của họ được thanh toán dựa theo số lượng hàng hóa, nhưng hàng ngày chỉ có bấy nhiêu hàng, chỉ cần một người nghỉ ngơi một chút thì hàng đã bị người khác vác đi. Vì vậy, những người lao động chân tay này không dám lơi lỏng một chút nào, vì họ sợ nếu mình mang vác ít hơn người khác vài ba bao hàng thì sẽ không kiếm được tiền nuôi sống gia đình.
Trình Mục Du kéo một thanh niên vừa đặt hàng xuống, đưa cho hắn ta một xâu tiền đồng khiến người nọ an tâm mà đứng lại, nói chuyện với hắn vài câu.
Giống như những người khuân vác khác, làn da của hắn ta rám nắng và bóng loáng, mồ hôi chảy dài trên chiếc cổ tráng kiện phát sáng dưới ánh nắng đến mức chói mắt.
“Lý Nhân Quý? Ta đã từng nghe đến cái tên này. Nhưng mà đại nhân, cái nghề của bọn ta cơ bản là làm việc riêng lẻ cho nên không có thời gian để nói chuyện với nhau” Hắn ta vừa lau mồ hôi trên trán, vừa ngượng ngùng cất xâu tiền đồng kia.
“Ta không cần ngươi biết nhiều về hắn. Ngươi chỉ cần cho ta biết bản thân thường đi đâu sau khi hoàn thành công việc của mình”
“Ở đâu sao? Đó chính là buồng tắm và quán trà. Nếu ngày nào kiếm được nhiều tiền thì mọi người còn có thể đi uống một vài ly rượu. Đại nhân có biết không, bọn ta làm công việc chân tay, số tiền mà bọn ta kiếm được đều là dùng mạng để đổi lấy, cho nên bọn ta không nỡ đến những nơi quá xa hoa để tiêu tiền hoang phí đâu” Hắn ta nhìn về phía con phố dài đối diện với bến sông, ra sức bĩu môi: “Ngài nhìn xem, có vô số quầy hàng nhỏ ở hai bên con phố đó. Hầu hết những người tiêu tiền ở đó đều là công nhân ở bến sông. Ngài nhìn liền biết ngay”
“Đúng rồi, Viên Kỳ cũng sẽ không nỡ đến những nơi xa hoa để phung phí tiền. Đây là điểm chung thứ hai của hai người bọn họ” Hắn đứng lên: “Đa tạ ngươi! Ngươi hãy mau quay lại làm việc đi, nếu không hàng hóa sẽ bị người khác cướp mất”
“Đại nhân, ngài chỉ hỏi ta vài câu như vậy mà đã đưa cho ta một xâu tiền đồng, ta cảm thấy có chút áy náy…” Hắn ta giơ chuỗi tiền đồng ra một cách lưng chừng, không trả lại mà cũng không cất đi.
“Cứ cầm đi! Các ngươi dầm mưa dãi nắng cũng chẳng dễ dàng gì”
“Đại nhân! Lý Nhân Quý thực sự đã bị người ta giết sao?”
Trình Mục Du quay đầu lại, đôi mắt thâm thúy sáng ngời: “Nếu ngươi rời khỏi bến sông thì hãy về nhà đi, thời gian gần đây đừng quanh quẩn ở bên ngoài”
Sau khi uống hết một chén trà, Trình Mục Du mới cảm thấy sảng khoái và đứng lên. Hắn nhìn những người khuân vác xung quanh đang tụm thành từng nhóm nhỏ để uống trà, âm thầm hiểu ra vì sao bọn họ đều thích ngồi ở đây để nghỉ ngơi. Bởi lẽ, hắn chỉ mới ở bến sông trong chốc lát mà mồ hôi đã nhễ nhại, trong khi bọn họ lại phải làm việc mỏi mệt cả ngày, chắc chắn họ sẽ muốn tìm một nơi có thể vừa tránh nắng nóng vừa uống trà.
Trình Mục Du nhìn chằm chằm vào ông chủ của quán trà. Đó là một người đàn ông trung niên mập mạp, vừa rót được vài chén trà thì đã mệt đến mức thở hồng hộc, vội tìm một cái ghế để ngồi xuống. Hắn ta vừa phe phẩy chiếc quạt hương bồ, vừa nhìn bà chủ quán trà đang bận bịu.
Nếu nói hắn ta là hung thủ thì có lẽ chẳng mấy ai tin. Trình Mục Du cầm cái chén trống trước mặt lên và hét lớn: “Ông chủ, rót thêm cho ta một chén trà”
Vốn định để thê tử của mình đi châm trà, nhưng khi hắn ta nhận ra người khách kia là ai thì liền kính cẩn bước tới, bưng ấm trà đổ đầy vào cái chén trống: “Ngài chính là Trình đại nhân của phủ Tân An, phải không? Thật là một vị khách hiếm thấy” Dứt lời, hắn ta đã đặt thân hình mập mạp của mình ngồi dựa vào ghế: “Ta tên là Vương Thành, đã mở quán trà này được mười mấy năm. Hôm nay, đại nhân cứ việc uống thỏa thích, ta sẽ không thu tiền của ngài”
Trình Mục Du nhấp một ngụm trà: “Hương vị khá lắm! Chẳng trách những người khuân vác kia lại thích tìm đến chỗ của ngươi”
“Này, ngài đừng nghĩ quầy hàng của ta chẳng có gì đặc sắc! Toàn bộ trà của ta đều là loại ngon. Đây chính là trà Long Tỉnh mới sản xuất năm nay, giống hệt trà ở Thiên Tinh uyển, nhưng giá cả lại hợp lý hơn nhiều. Ngài nhìn nước trà này đi, trong như nước suối, ngọt mà không tanh, mát lành và thơm ngon, uống nó vào thì thắt lưng không còn đau, chân cũng…”
“Ngươi gặp Lý Nhân Quý bao giờ chưa?” Trình Mục Du ngắt lời hắn ta.
“Lý Nhân Quý?” Vương Thành nghĩ ngợi: “Ngài nhắc thì ta mới nhớ, mấy hôm trước hắn còn đến đây để uống trà”
Vừa dứt lời, cái bàn đột nhiên nghiêng ngả, một chén trà liền đổ úp lên người của Trình Mục Du khiến quần áo của hắn ướt sũng.