Tân An Quỷ Sự

Chương 325: Thi thể

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi tiễn Tưởng Tích Tích, Thẩm Thanh quay lại sân, vừa bước vào cổng thì nhìn thấy một bóng người yểu điệu đang đứng bên trong. Nàng đang nhìn chằm chằm những nan tre được đan thành Hỗn Thiên Nghi với vẻ mặt thích thú, khẽ mỉm cười“Cô nương, cô là…?”

“Năm thứ tư đầu triều Nguyên, Trương Hoành đã chế tạo một cái Hỗn Thiên Nghi bằng đồng đúc. Cấu trúc chính là một hình cầu bao gồm nhiều tầng cùng chuyển động, có hai cái đồng hồ nước được gắn ở phía trên, phần đáy bình có một lỗ trống. Một khe nước nhỏ sẽ làm khối cầu đó chuyển động, khiến vạch đo lường cũng chuyển động theo. Ở hai bên sườn của Hỗn Thiên Nghi lại có một con rồng có sừng được làm bằng ngọc, phun nước vào bình, bên trái là đêm, bên phải là ngày. Trên bình còn có một vị tiên nhân làm bằng vàng đồng và các môn đồ của ông ta, họ đều cầm một mũi tên bằng tay trái và dùng tay phải để chỉ thời gian, giúp phân biệt sớm tối. So với Hỗn Thiên Nghi chân chính ấy thì bản này của ngươi hơi sơ sài”

Nghe thấy những lời này, hai mắt Thẩm Thanh lập tức sáng lên, bước nhanh tới cạnh người thiếu nữ kia: “Cô nương cũng biết Hỗn Thiên Nghi sao?”

Người kia gật đầu: “Thật đáng tiếc! Một dụng cụ tinh xảo và kỳ diệu như vậy lại bị thất truyền!”

Thẩm Thanh lập tức giậm chân vỗ ngực: “Cho nên ta nhất định phải làm ra một Hỗn Thiên Nghi mới để có thể quan sát và đo lường các hiện tượng thiên văn, cải cách lịch pháp!” Hắn khẽ thở dài: “Nếu ông ta còn sống thì có lẽ Đại Tống đã có được một Hỗn Thiên Nghi của riêng mình từ mấy năm trước rồi”

“Ông ta?”

“Ông ta chính là ti thiên giám của tiên đế, phụ trách thiên văn, tính toán và lập lịch pháp, xây đắp năm đập nước, vẽ bản đồ…”

“Chờ đã, nếu ngươi biết ông ta là bề tôi của tiên đế, vậy thì ngươi nên hiểu rằng tên của ông ta không thể nhắc tới bừa bãi”

Thẩm Thanh thản nhiên cười: “Ta không định làm quan thì sợ cái gì chứ?”

“Nếu không làm quan thì dù ngươi có tự tay chế tạo ra Hỗn Thiên Nghi cũng không được ai công nhận, vĩnh viễn không thể mưu lợi vì dân. Ngươi là một người thông minh, chắc hẳn phải hiểu rõ đạo lý này”

Thẩm Thanh yên lặng nhìn chằm chằm nàng một hồi, sau đó đột nhiên hỏi: “Cô nương là ai?”

Người kia mỉm cười: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi hiểu rõ bản thân muốn làm gì” Nàng nhét một mảnh giấy vào lòng bàn tay Thẩm Thanh và nói tiếp: “Ngươi hiểu rõ rồi chứ! Ngươi hãy đến U Châu tìm người này và nhớ mang theo Hỗn Thiên Nghi mà ngươi đã chế tạo. Một khi người kia thấy nó thì chắc chắn sẽ chỉ dẫn cho ngươi”

Nói xong, hình bóng của nàng chợt vụt sáng rồi biến mất ở ngoài cửa.

Thẩm Thanh mở mảnh giấy trong tay ra và nhìn thấy trên đó viết mấy chữ: Ngụy quốc công, Triệu Tắc Bình.

***

Còn chưa đến canh Tư, lão Triệu đã mang thùng để gom rác ra ngoài cửa. Ông ta đẩy xe đi dọc theo con đường phía Nam, gặp quán trà, quán rượu nào cũng đến gần, chuyển những vật ô uế được đặt ở trước cửa đến bên cạnh xe đẩy, sau đó đổ chúng vào một cái thùng gỗ cao hơn một người ở bên trong.

Phía trước là Thiên Tinh uyển, một trong những quán rượu lớn nhất ở thành Tân An. Thường ngày, có rất nhiều thực khách liên tục tìm đến đó. Bởi vậy, trước cửa của Thiên Tinh uyển cũng có nhiều rác thải nhất, đựng đầy trong năm bao tải.

Lão Triệu đẩy xe đến bên cạnh những bao tải này, nhặt một bao đổ vào thùng gỗ, mùi hôi thối ghê tởm tức thì bốc ra. Mặc dù đã quen với nó nhưng ông ta vẫn phải nhăn mũi: “Ăn ăn ăn! Những người này không biết có cái bụng lớn đến mức nào mà chỉ trong một đêm có thể ăn nhiều như vậy”

Lão Triệu nhìn thấy xương gà, xương cá, rau và cơm rơi ào ào vào thùng gỗ. Sau đó, ông ta vừa than thở vừa đi đến trước cửa của Thiên Tinh uyển, nhặt một bao tải khác lên.

Bao tải này rất nặng, nặng hơn những cái khác rất nhiều, nhưng đồ vật bên trong khi sờ vào mang đến cảm giác rất lạ, rất mềm, một khối chất đầy một bao. Nó không như những bao khác, khi sờ vào sẽ cảm giác toàn là cơm canh nguội lạnh.

Một mùi thối rữa thoang thoảng từ trong túi bốc lên, không phải là mùi thức ăn thừa mà rất tanh tưởi, giống như mùi thịt lợn hỏng.

“Chẳng lẽ Thiên Tinh uyển bỏ con lợn chết vào trong bao?” Lão Triệu sinh nghi nhưng cũng không dừng công việc. Ông ta đuổi mấy con ruồi đang đậu trên bao tải bay đi, dùng hết sức lực để chuyển toàn bộ cái bao lên xe đẩy. Khi muốn trút hết rác thải ở trong đó vào thùng gỗ, ông ta lại phát hiện lòng bàn tay của chính mình đỏ rực. Lúc nhìn xuống, chiếc áo choàng trên người ông ta cũng nhuộm một màu đỏ thẫm, màu sắc giống như chiếc bao tải kia, toát ra một mùi hôi thối, tanh tưởi.

“Hừ! Hôm nay thật xui xẻo. Mới sáng sớm mà đã bị bẩn quần áo, lúc về nhà chắc chắn sẽ bị bà già ấy quát mắng” Lão Triệu vừa nâng bao tải lên cao vừa chửi bới, dùng hết sức đổ đống đồ vật bên trong nó vào thùng gỗ.

Một thứ gì đó dài dài rơi tõm vào đống thức ăn thừa trong thùng, nghiêng ngả tựa vào vách thùng.

Ánh ban mai vừa xuất hiện, sương mù hãy còn chưa tan khiến cho mắt lão Triệu có chút mờ mịt, nhất thời không nhìn rõ dải thịt dài có dính máu trong thùng là cái gì.

Ông ta dụi mắt, định đi về phía trước để nhìn kỹ hơn, nhưng dưới chân lại bị vấp ngã và đột ngột dừng lại.

Trên “dải thịt” kia có một râu tóc rậm rạp, dính đầy vết máu chưa kịp đông lại, bên dưới có hai con mắt vẫn còn mở trừng trừng, tròng trắng của mắt hơi hướng lên, con ngươi đen ngòm đang nhìn chằm chằm vào cơ thể cứng đờ của lão Triệu.

“A, người chết! Có người chết!”

Khi mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên, sự tĩnh lặng của thành Tân An cuối cùng đã bị phá vỡ bởi một tiếng hét thất thanh xuyên qua màn sương.

Trình Mục Du đứng bên cạnh cái thùng gỗ, mùi ôi thiu của thức ăn và mùi thối rữa của thi thể cùng lúc xộc đến, khiến cho đám đông đang chụm đầu hóng chuyện phải lùi về phía sau vài bước. Tuy nhiên, ruồi bọ đã bị mùi thối này thu hút và bay tới, đóng thành một lớp đen kịt trên thi thể.

Tưởng Tích Tích đưa một chiếc khăn tay cho Trình Mục Du, bảo hắn hãy che kín mũi và miệng. Sau đó, nàng ta chỉ tay vào lão Triệu đang không ngừng run rẩy trên bậc thềm của Thiên Tinh uyển và nói: “Đại nhân, thi thể này là do ông ấy phát hiện ra. Sáng sớm hôm nay, ông ấy đến Thiên Tinh uyển để thu gom rác, nhưng không ngờ một trong những chiếc bao tải lại chứa thi thể này”

Trình Mục Du nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc và lông mày cau chặt lại: “Chưởng quỹ của Thiên Tinh uyển đã nói gì?”

“Hắn ta nói rằng, tối hôm qua, bọn họ chỉ mang ra tổng cộng bốn bao rác, nhưng không biết tại sao lại có thêm một bao tải, càng không biết thi thể này đến từ đâu”

“Hẳn là hắn ta không nói dối. Bởi nếu người của Thiên Tinh uyển làm như vậy, làm sao hắn ta có thể đặt thi thể trước cửa một cách công khai được” Trình Mục Du thở dài và liếc nhìn Tưởng Tích Tích: “Mang xác chết này đi để khám nghiệm tử thi”

Vầng thái dương chói chang chiếu vào thi thể không mảnh vải che thân. Đám đông vốn đã lùi về phía sau giờ lại tụ tập về phía trước, rôm rả bàn luận.

“Oa, thi thể này lại không có cánh tay? Ai lại tàn nhẫn như vậy chứ? Đây chính là giết người phanh thây!”

“Nếu không muốn bị người khác phát hiện thì có thể chặt đầu, nhưng người này lại bị chặt tay thì vẫn có thể tra rõ thân phận đúng không?”

“Nếu ngươi có thể nhận ra đó là ai thì hãy tiến lại gần để nhìn kỹ xem. Đi đi!”

“Này, ta chỉ nói vậy thôi, đừng đùa nữa!”

Tưởng Tích Tích ngồi xổm xuống bên cạnh tấm chiếu, nhìn chằm chằm một hồi, vào thi thể người đàn ông bị cụt tay, sau đó ngẩng đầu lên và nói: “Đại nhân, đây là vụ thứ hai rồi. Ngài nói xem, hai vụ án này có phải do cùng một người gây ra hay không?”

Trình Mục Du nhìn chăm chú vào hai vết thương to như hai miệng bát trên thi thể, lên tiếng: “Là rìu. Cánh tay của thi thể này cũng giống như Viên Kỳ, đều bị ai đó dùng lưỡi rìu sắc bén chém đứt”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)