Tân An Quỷ Sự

Chương 324: Điều tra

Chương Trước Chương Tiếp

Tưởng Tích Tích ngẩn người nhìn dòng sông, vừa rồi nàng ta đã tìm kiếm lại trên bãi cỏ cạnh sông một lần, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ manh mối đáng giá nào. Thi thể được tìm thấy quá muộn, cộng với mấy ngày trước có một trận mưa lớn nên cho dù hung thủ có để lại dấu vết gì thì cũng đã bị mưa cuốn trôi sạch, căn bản không thể sót lại thứ gìNàng ta chán nản ngồi bên bờ sông, tiện tay nhặt lấy vài viên đá rồi ném về phía mặt sông: Mạng lưới quan hệ của Viên Tề cũng đã điều tra qua rồi, hắn là người rất đơn giản, vừa tròn mười bảy tuổi, ra khỏi nhà là đến Kiều gia làm người hầu, còn chưa kết hôn xây dựng gia đình, cũng không kết mối thù nào, bình thường ngoài ở nhà ra thì cũng chỉ ở Kiều gia, đi đi lại lại giữa hai nơi, đơn thuần như trang giấy trắng. Người như hắn rơi vào kết cục như vậy, chỉ có thể nói là tai bay vạ gió.

Trình đại nhân cũng cho rằng như vậy, hắn nói án giết người phân thành hai kiểu, một kiểu là giết người có tính toán trước, một kiểu là như kiểu của Viên Tề, đúng lúc đặt mình vào một môi trường nào đó, vì thế bị hung thủ nhắm tới, kiểu giết người này gọi là giết người tùy cơ, nói tóm lại chính là ai gặp phải thì người đó xui xẻo.

Thật là một con ma xui xẻo, chết cũng chết rồi mà thi thể còn bị chém đứt thành như vậy. Tưởng Tích Tích thầm thở dài, nàng ta lại nhặt một hòn đá lên và ném về phía mặt sông. Hòn đá rơi xuống lòng sông, phát ra tiếng “tõm” tạo nên từng vòng sóng lăn tăn.

“Ta nói cô nương này, ta đang câu cá êm đẹp ở đây, cô cứ một hồi lại ném một hòn đá, hết chuyện rồi đúng không?”

Một giọng nói già dặn đột nhiên vang lên từ trong bãi cỏ trước mặt khiến Tưởng Tích Tích giật mình, nàng ta đứng dậy, lúc này mới nhìn thấy một người câu cá đang ngồi trên bãi cỏ, tay cầm cần câu, nhìn chằm chằm vào nàng ta với vẻ giận dữ.

“Ông lão, thật xin lỗi, làm phiền ông rồi” Tưởng Tích Tích hơi lè lưỡi, xoay người định rời đi, thế nhưng trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, nàng ta bỗng nhiên đứng lại: “Ông lão, ông có thường xuyên câu cá ở vùng gần đây không?”

“Sao, làm phiền cô ném đá hả?”

“Không không, ông đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn hỏi, gần đây ông có thấy người lạ nào qua lại vùng này không?”

“Người lạ?” Ông lão trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu: “Cũng không phải không có, có điều hắn ta cũng giống cô, là người không có mắt quan sát, ta câu cá mà hắn ta cứ đi đi lại lại ở vùng gần đó, không biết đã làm phiền ta biết bao nhiêu lần. Cô nói xem, đầu hắn ta bị thương rồi còn không ngoan ngoãn ở nhà, ra ngoài làm ta mất hứng làm gì chứ?”

Tưởng Tích Tích sững sờ: “Đầu hắn ta bị thương?”

***

Mổ bụng, rạch bao tử, moi hết tim, gan, phổi, ruột ra đặt trong sân rồi quan sát kỹ. Tim vẫn đập, không sao cả, cứa dao vào giữa xem rốt cuộc trong đó có gì mà có thể chống đỡ cho nó đập lâu như vậy. Ruột cuộn lại thành một vòng tròn, sau khi rải ra lại có thể dài hơn rất nhiều so với cơ thể, thứ này thật thần kỳ, vậy mà lại giống như một con rắn nằm trong bụng, cuộn thành một vòng tròn nhỏ. Đúng rồi, còn có mắt, tại sao mắt lại có thể nhìn thấy đồ vật? Là bởi vì nó giống như một mặt kính sao? Lấy ra sờ sờ, mát mát trơn trơn, cảm giác hơi giống như chạm vào kính…

“Thẩm công tử, con chim này đắc tội với ngươi rồi nên ngươi muốn phanh thây nó, lục phủ ngũ tạng đều moi ra hết”

Tưởng Tích Tích đã đứng quan sát rất lâu ở cửa, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, bước nhanh về phía trước, nhìn chằm chằm vào “đao phủ” hai tay bê bết máu – Thẩm Thanh. Trước mặt hắn có một con chim sẻ đã bị xé thành từng mảnh, trên tay hắn còn đang cầm một đôi nhãn cầu đen sì của chim sẻ.

Thẩm Thanh hơi sững sờ, sau đó liền đứng lên: “Tưởng đại nhân, sao cô lại đến đây?” Hắn nhìn thái độ lúng túng của mình, cười ngượng ngùng: “Ta chỉ tò mò muốn xem xem trong bụng con chim này chứa thứ gì…”

Tưởng Tích Tích ngắt lời hắn: “Một ngày nào đó ngươi tò mò về con người, chẳng lẽ cũng tìm một người đến rồi mổ bụng hắn ra sao?”

“Cũng không phải là không có khả năng?” Nói xong câu này, hắn ý thức được mình đã thất lễ, thế là vội vàng xua tay: “Ý của ta là người và chim giống nhau, trong bụng cũng chứa đầy các loại cơ quan nội tạng, nếu đã nghiên cứu rõ về chim rồi, nói không chừng chúng ta có thể biết được nguyên nhân của các loại bệnh khác nhau là gì, đến lúc đó, chưa biết chừng có thể đóng một vai trò rất lớn trong việc điều trị bệnh”

“Ý của ngươi là, nếu ai đó đau bụng, sẽ trực tiếp mổ bụng họ?” Lần đầu tiên Tưởng Tích Tích nghe thấy những lời điên rồ như vậy, nàng ta không khỏi kinh ngạc, có điều, nghĩ đến mục đích đến đây của mình, nàng ta liền nhanh chóng chuyển chủ đề: “Thẩm công tử, mấy ngày trước ngươi có đến bờ sông Vân Hà ngoài thành không?”

“Sông Vân Hà ngoài thành sao? Ta thường xuyên đến đó” Thẩm Thanh không giấu giếm.

“Ngươi đến đó làm gì?”

“Đo địa thế của khúc sông và quan sát vân nước”

“Quan sát những thứ đó làm gì?”

“Sông Hoàng Hà liên tục ngập lụt, bắt buộc phải xây dựng kênh đập mới có thể giảm bớt mối đe dọa của lũ lụt, cuộc sống của người dân mới tốt hơn được”

Đến bây giờ Tưởng Tích Tích mới phát hiện, quái nhân trong miệng của Kiều tiểu thư rốt cuộc là kỳ quái đến mức nào. Nàng ta đến đây để điều tra án, hiện tại không biết vì sao lại bị hắn rẽ sang những chuyện đại sự dân sinh quốc nạn. Nàng ta nhất thời nghẹn họng, không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.

“Thẩm Thanh, còn cơm không?”

Vài giọng nói nữ trong trẻo truyền đến từ cửa, sau đó, hai cô gái khoảng mười hai hay mười ba tuổi chạy vụt vào trong sân, nhìn thấy người cũng không chào hỏi, tự mình đi về phía phòng bếp.

“Còn dư mấy chiếc bánh màn thầu, các ngươi tự lấy đi” Hắn liếc nhìn Tưởng Tích Tích: “Đây là hai cô bé nhà hàng xóm, nhà bọn họ đông con, chăm sóc không nổi nên thỉnh thoảng đến chỗ ta đây ăn chung”

Hai cô gái mỗi người cầm một chiếc bánh màn thầu, bước ra khỏi phòng bếp, vỗ nhẹ vào vai Thẩm Thanh nói lời cảm ơn rồi bước ra ngoài mà không ngoảnh lại.

Đây đâu phải ăn chung, rõ ràng là ăn không lấy không mà, Tưởng Tích Tích lẩm bẩm một câu rồi hỏi: “Lúc ở bên sông Vân Hà, ngươi có phát hiện ra người nào khả nghi không?”

“Thi thể của Viên Tề bị ném xuống sông Vân Hà rồi sao?” Hắn nhíu chặt mày: “Nói như vậy ta cũng nhớ ra chút gì đó, mấy ngày trước khi trời còn chưa sáng, ta đang ngồi xổm bên bờ sông để đo địa thế, đột nhiên nghe thấy âm thanh sột soạt từ bên bờ đối diện truyền đến, đứng dậy thì nhìn thấy cỏ dại bên bờ đối diện bị thấp xuống từng đoạn từng đoạn, bây giờ nhớ lại, chắc là có người kéo vật gì đó dọc bờ sông, chỉ có điều, những bụi cỏ ấy mọc quá cao, căn bản không thể nhìn rõ hình dáng của người đó”

“Chuyện đó xảy ra mấy ngày trước?”

“Bảy ngày”

“Nhớ rõ như vậy sao?”

“Gần đây ta đang nghiên cứu lịch Tây, không sử dụng tháng Nhuận, không tính tháng theo tháng Âm lịch mà là tham chiếu theo tiết khí để định tháng; một năm phân thành mười hai tháng, ngày đầu tiên của mỗi năm gọi là lập xuân, như vậy cũng phù hợp với thực tế vận hành của thiên thể, cũng thuận lợi cho việc sắp xếp các hoạt động nông nghiệp, vì vậy về thời gian, đương nhiên sẽ nhớ rất rõ”

Tưởng Tích Tích sửng sốt, lịch Tây, sao hắn luôn có nhiều từ kỳ quái như vậy, lịch Tây này là đồ vật gì đây?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)