Tân An Quỷ Sự

Chương 323: Chiếc vạc

Chương Trước Chương Tiếp

Nhìn thấy người kia bước vào, đầu óc Lí Nhân Quý hoàn toàn tỉnh táo, hắn nhớ lại quá trình mình bị tập kích, người kia luôn đi theo phía sau, nhân lúc đêm tối tĩnh lặng, bất ngờ dùng rìu chém vào mặt phải của hắn, sau đó, người khi bỏ hắn vào trong một chiếc bao tải rồi khiêng đến đâyNhìn bóng dáng đang tiến lại gần từng chút một, hắn cố chịu đựng cơn đau, đứng dậy định chạy, nhưng chân chưa kịp đứng thẳng, cơ thể đã nặng nề đổ về phía trước, cả người và ghế đập xuống đất, sàn cứng đụng vào vết thương, hắn phát ra tiếng rên rỉ không lời, cơ thịt khắp cơ thể đều đau đớn đến run lên.

Hóa ra, tay và chân của hắn đã bị trói chặt bằng dây thừng, căn bản không thể cựa quậy, hắn giật mạnh, mắt nhìn chằm chằm người kia đang bước tới trước mặt mình.

Tia hy vọng cuối cùng trong lòng đã bị rút đi, hắn bật khóc thành tiếng, chờ bóng hình của cái chết bao phủ.

Tuy nhiên, người kia đứng một lúc, đột nhiên túm tóc hắn rồi đi về phía ngoài cửa, giống như đang lôi một bao gạo. Lúc đi qua cửa, đầu của Lí Nhân Quý đập vào bậc cửa, hắn nghe thấy một tiếng “cộp”, biết rằng xương sọ của mình đã nứt rồi, người kia dừng lại liếc nhìn về phía hắn một cái, trong miệng lẩm bẩm một câu gì không rõ, lập tức kéo hắn rồi lôi vào trong sân.

Hắn ta cứ như vậy kéo Lí Nhân Quý đến giữa sân rồi khiêng hắn lên trên một chiếc bàn đá, sau khi nhìn chằm chằm khuôn mặt máu me đầm đìa kia một hồi, hắn ta tự mình đi tới một gian phòng khác.

Ánh sao đêm nay rất sáng, chiếu lên khuôn mặt tàn tạ của Lí Nhân Quý, biến thành một màu sắc kỳ dị. Hiện tại, hắn đã thậm chí không phát ra nổi tiếng rên rỉ nữa, bên tai vang lên tiếng ù ù, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng hơi thở ngắt quãng của chính mình, ngoài ra, không thể làm được bất cứ điều gì.

Ánh sao đột nhiên mờ đi, Lí Nhân Quý phát hiện bản thân đã bị một bóng đen che phủ, nhãn cầu của hắn chuyển động sang một bên, thì ra, không biết từ lúc nào bên cạnh còn có thêm mấy người, trong tay bọn họ cầm một chiếc vạc đồng cao bằng nửa người, cẩn thận đặt nó trước bàn đá.

Lí Nhân Quý không biết bên trong chiếc vạc là gì, thế nhưng, hắn có thể nghe thấy tiếng thở bên trong.

“Hộc… hộc…”

Nặng nhọc, chậm rãi…

Thứ đó dường như đang kề sát vào thành của chiếc vạc, không sai, chính là hướng về phía thành vạc đang kề sát bên mình, nó đang làm gì? Là đang ngửi mùi trên người hắn sao?

Vào lúc Lí Nhân Quý sắp suy sụp, hắn nhìn thấy mấy người ôm chiếc vạc đồng thau kia đứng thành một hàng trước vạc, nhất tề quỳ xuống, trong miệng nói những lời mà hắn nghe không hiểu. Giọng nói càng ngày càng lớn, tốc độ nói càng ngày càng nhanh, bọn họ giống như đang hát ngâm, lại giống như đang than khóc, ở giữa còn xen lẫn vài tiếng khóc, giống như đau đớn đến cực điểm. Chính vào lúc hắn nghe đến trái tim thắt chặt lại, âm thanh bỗng im bặt, như thể bị màn đêm hút vào.

“Hộc… hộc…”

Tiếng thở trong vạc lại càng lúc càng lớn, nắp vạc bị chấn động đến nỗi phát ra âm thanh “cạch cạch”, thứ phía trong dường như không kìm nén nổi, vùng vẫy muốn thoát ra ngoài.

Lí Nhân Quý rùng mình dữ dội, hắn phát hiện ra không biết từ khi nào người kéo mình kia đã đứng bên cạnh chiếc bàn đá, hắn ta nhìn chằm chằm vào mình, từ từ giơ cao chiếc rìu lóe lên tia sắc bén trong tay.

***

“Quả nhiên ta không hề nhìn nhầm, lúc xảy ra chuyện của Hoắc phủ, ta đã cảm thấy nàng ấy là một người phụ nữ có dũng có mưu, dám thoát khỏi gông cùm xiềng xích, bước ra khỏi cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Hiện tại xem ra nàng ấy cuối cùng cũng tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình, cũng là hồi báo của ông trời với nàng ấy” Yến Nương vừa thêu thùa vừa trò chuyện với Tưởng Tích Tích.

“Không phải đâu, Thẩm Thanh kia là người kỳ quái, cũng không biết hắn ta và Kiều tiểu thư có hợp nhau không” Tưởng Tích Tích túm lấy một ngọn cỏ đuôi cáo, chơi đùa trong tay.

“Với tính tình của Kiều tiểu thư, nếu bản thân nàng ấy không muốn, cho dù có mười người cha ép buộc, ta nghĩ nàng ấy cũng sẽ không cưới, cô đừng lo lắng cho nàng ấy nữa. Có điều, cô nói Thẩm Thanh kỳ quái, rốt cuộc là kỳ quái ở điểm nào?”

“Nghe Kiều tiểu thư nói, người này không nỗ lực trong con đường quan lộc, nhưng lại rất hứng thú với những thủ đoạn bất chính. Thiên văn, địa lý, cá chim trùng thú, cái gì cũng biết. Nghe nói, lúc hắn ta làm lính ở Hà Bắc, mỗi ngày đều không luyện tập binh pháp mà đi dạo khắp nơi, chơi bời lêu lổng, cuối cùng bị cấp trên đuổi về nhà. Đúng rồi, ta đã đến Thẩm gia xem qua, hắn ta tự làm một cái máy định vị thiên thể gì đó, rõ ràng đó là mấy nan tre cuộn lại, hắn ta lại nói đồ vật rách nát đó có thể xem thiên tượng, cô nói xem có buồn cười không”

Yến Nương đặt cây kim trong tay xuống, đôi mắt phượng nhìn Tưởng Tích Tích: “Cô nói là máy định vị thiên thể?”

“Đúng vậy, chính là đồ vật này, Yến cô nương, cô cũng biết nó sao, thì ra nó không phải là do Thẩm Thanh chế tạo lung tung ra sao”

“Người xưa cho rằng hồn thiên như quả trứng, thiên thể tròn như trứng viên, mặt đất như lòng đỏ trứng, vì thế đã tạo ra máy định vị thiên thể để quan sát tinh tượng, dự đoán hung cát. Có điều máy định vị thiên thể hiện tại đã thất truyền, Thẩm Thanh dùng nam tre làm khuôn mẫu, là muốn thử chế tạo lại nó, ta thấy hắn ta có chút bản lĩnh, chả trách Kiều tiểu thư có thể thích hắn ta”

“Như vậy sao, xem ra hắn ta là một nhân tài quái dị, không phải là kẻ bỏ đi, thế mà ta lại xem thường hắn ta”

Yến Nương lại cầm kim lên: “Vụ án kia có manh mối rồi sao?”

“Cô nương nói đến vụ án Viên Tề bị giết sao? Ta đã đến nhà hắn hỏi rồi, người trong nhà nói bọn họ cũng không biết hôm đó Viên Kỳ muốn đi làm việc gì, thế là ta bèn đến khu buôn bán hỏi mấy cửa tiệm, thế mà thật sự có người nhìn thấy hắn, có điều, bọn họ chỉ nhìn thấy hắn uống trà ở quán trà, cũng không để ý người ta đi nơi nào”

Yến Nương cau mày suy tư: “Việc hắn muốn làm chắc chắn không phải là việc gì gấp, nếu không cũng sẽ không có thời gian uống trà, cho nên Viên Tề chắc chắn đã gặp tai nạn trên đường trở về Kiểu phủ sau khi làm xong việc của mình, vì vậy mới bị quăng thi thể trong khe nước, không thể trở về nhà nữa”

“Yến cô nương, cái chết của Viên Tề có liên quan gì đến những việc bất chính kia không?” Tưởng Tích Tích nhỏ giọng hỏi.

“Nhìn bên ngoài thi thể, ta không thấy điều gì bất thường, giống như Trình đại nhân nói, hai cánh tay của hắn bị vũ khí sắc bén chém đứt, vì vậy Viên Tề chắc chắn bị người khác giết chết. Nhưng, ta không nghĩ ra nguyên nhân giết người, giết người thì giết, tại sao lại phải dùng cách thức phiền phức như vậy, hắn ta rõ ràng có cả trăm cách dễ dàng để lựa chọn, tại sao lại chọn một cách thức khó khăn như vậy. Còn nữa, cánh tay của Viên Tề bị quăng đi đâu rồi? Là hắn ta không muốn để người khác phát hiện ra những phần còn lại của cánh tay bị cụt này, hay là hắn ta muốn giữ lại những thứ này với mục đích khác? Những điều này vẫn là những bí ẩn chưa được giải đáp”.

“Sử Phi và những người khác đã tìm kiếm bên bờ sông Vân Hà mấy ngày nhưng vẫn chưa tìm thấy những bộ phận khác trên thi thể của Viên Tề” Tưởng Tích Tích đột nhiên đứng dậy: “Không được, ta phải đến đó xem xem, nói không chừng hung thủ sẽ để lại chút manh mối bên bờ sông”

Nói xong, nàng ta còn chưa kịp chào tạm biệt một câu đã vội vã bước ra khỏi tiệm thêu Tế Hồng.

Yến Nương khẽ lắc đầu: “Ra ngoài lâu vậy rồi mà xem ra vẫn chưa cải thiện được bản tính nóng nảy chút nào”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)