Tân An Quỷ Sự

Chương 322: Quái nhân

Chương Trước Chương Tiếp

Thẩm Thanh nắm đầu, làm đầu tóc trở nên rối bời: “Lúc đó trà đã được pha xong, hắn ta uống vài ngụm rồi đi luôn, xem ra là có chuyện khác phải làm” Hắn nhìn về phía Kiều tiểu thư: “Phượng Nghi, ngày đó ngoại trừ sai Viên Kỳ đến đây đưa đồ, cô có sắp xếp cho hắn ta làm việc gì khác không?”Kiều tiểu thư lắc đầu: “Không, có vẻ là hắn ta có chuyện riêng cần làm cho nên mới không về thẳng phủ”

Tưởng Tích Tích gật đầu: “Lát nữa ta đến nhà hắn ta hỏi một câu, xem xem người nhà của Viên Kỳ có biết ngày đó hắn ta đi đâu hay không”

Nàng ta liếc mắt một cái, đột nhiên bị thu hút bởi một thứ kì dị ở giữa sân: Đó là một cái giá gỗ, ở trên có một quả cầu, quả cầu được tạo thành từ chín vòng gỗ tròn, trên mỗi vòng gỗ có khắc rất nhiều chữ nhỏ.

Tưởng Tích Tích chưa từng thấy thứ gì như vậy, bỗng dưng trở nên hiếu kỳ, nàng ta đi về phía trước vài bước: “Đây là cái gì? Trông có vẻ kì lạ”

“Nó là mô hình Hỗn thiên nghi, dùng để quan sát hiện tượng thiên văn, chín vòng tròn gỗ lần lượt tượng trưng cho Tứ Du Nghi (1), đường Xích đạo, vòng Hoàng đạo, đường chân trời, vòng kinh tuyến, Lục Hợp Nghi (2), quỹ đạo mặt trăng, vòng nội xích đạo và thăng thiên đúng (3). Mặt trong và ngoài của các vòng lần lượt khắc Nam cực, Bắc cực, Hoàng, Xích đạo, hai mươi tư khí tiết, hai mươi tám chòm sao, còn có chòm sao ‘Trung’, ‘Ngoại’ và các hiện tượng thiên văn như Nhật, Nguyệt, Ngũ Vĩ (4). Có chúng nó, ta có thể tính toán được vị trí của các ngôi sao và thiên thể lúc trời sáng, tối và giữa đêm. Đúng rồi!” Thẩm Thanh ngồi xổm xuống, một nụ cười nở rộ trên khuôn mặt: “Còn có thể dùng nó để để quan sát ánh trăng, ngày nguyệt thực, ánh sáng mặt trời chiếu khắp nơi nhưng lại có một chỗ tăm tối, một cảnh tượng đẹp đẽ hiếm gặp giữa trời đất này”

(1): Bốn cực, người Trung Quốc xưa cho rằng Trái Đất và các vì sao lần lượt di chuyển về các hướng Đông Tây Nam Bắc theo bốn mùa trong năm.

(2): Lục hợp gồm Đông, Tây, Nam, Bắc, trên, dưới.

(3): Thăng thiên bên phải – ascensio directa.

(4): Năm hành tinh Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.

Hắn nói một tràng dài rất lưu loát, Tưởng Tích Tích hiểu được mọi chữ nhưng ghép cả đoạn lại với nhau thì chẳng thể hiểu nổi, cũng may là Kiều Phượng Nghi thấy được sự bối rối của nàng ta bèn vội vã đến cạnh giải thích: “Thứ này dùng để quan sát các vì sao, nhưng cái này của hắn chỉ là mô hình thôi, không có tác dụng gì nhiều”

“Kiều tiểu thư, cô đừng coi khinh nó, tuy rằng nó đơn sơ nhưng cũng đã dự đoán được nhiều sự thay đổi của những ngôi sao rồi đấy, biết đâu chừng sau này nó có thể lập được công lớn” Thẩm Thanh vừa nói vừa cẩn thận phủi bụi trên Hỗn thiên nghi.

“Ta không quan tâm nó có công dụng gì, nhưng trán ngươi bị sao đấy? Bị thương à?” Kiều tiểu thư đi qua, nhẹ nhàng đẩy mớ tóc rối bời bên thái dương của Thẩm Thanh ra, dưới tóc có một vết thương hình thoi, tuy rằng đã bắt đầu đóng vảy nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, máu loãng chảy xuống má.

“Không có gì, mấy hôm trước không cẩn thận ngã đập đầu vào đất, lát nữa ta lấy nước sạch rửa là được rồi” Hắn lau mặt qua quýt một cái, vết máu loang ra, dính khắp mặt hắn.

“Không thể xem thường chuyện này, thời tiết bây giờ đang nóng lên, nếu như bị nhiễm trùng thì phiền lắm, ngươi có sẵn thuốc không, ta giúp ngươi băng bó lại” Kiều tiểu thư rất quan tâm hắn.

“Bây giờ trong nhà cũng không có thuốc, Nhị Hỉ ra ngoài rồi, lát nữa hắn ta về ta sẽ sai hắn đi mua”

“Thư đồng của ngươi lần nào ra ngoài là cũng sẽ đi rất lâu, bỏ đi, bây giờ ta đến y quán, lát nữa đem thuốc về cho ngươi” Kiều tiểu thư lắc đầu bất đắc dĩ, dẫn Tưởng Tích Tích đi ra từ cửa chính Thẩm gia.

“Tên Thẩm Thanh này thú vị thật đấy, chuyện hắn ta làm, lời hắn ta nói, ta hoàn toàn không thể hiểu được” Thấy cửa chính đóng lại, Tưởng Tích Tích nói thật với Kiều Phượng Nghi về cái nhìn của bản thân.

“Đừng nói là cô nương, ta tin là đại đa số người trên đời này không hiểu được việc mà hắn làm. Hắn là người rất kì lạ, thuở nhỏ chăm chỉ hiếu học, mười bốn tuổi đã học hết sách vở có trong nhà, cũng theo cha chạy khắp các châu huyện đây đó, mở mang tầm mắt, nhưng lớn lên thì lại không có hứng thú gì với việc làm quan mà ngược lại say mê với thiên văn địa lý, hoa cỏ chim thú, ngày nào cũng ngồi xổm ngoài thiên nhiên, chẳng biết là đang nghiên cứu cái thứ viển vông gì. Nếu không có chút gia sản mà cha ông để lại thì ta đoán là hắn đã chết đói từ lâu rồi” Kiều tiểu thư thở dài.

“Vậy sao cô còn muốn gả cho hắn?”

“Phụ thân của Thẩm Thanh và cha ta là bạn cũ, cha ta đã hứa chăm sóc cho hắn, cho nên sau khi ta hòa ly thì ông đã tự quyết định mối hôn sự này”

“Nhưng theo ta thấy thì cô nương thực sự rất quan tâm đến hắn ta mà”

“Hắn không cha không mẹ không huynh không tỷ, lại sống một cách tùy tiện vô lo vô nghĩ, nếu không để mắt đến hắn một chút thì ta sợ là hắn sẽ tự hành hạ chết chính mình mất”

Lí Nhân Quý dọn hàng nguyên một ngày, toàn thân đau nhức vô cùng, rất cần được thư giãn, thừa dịp mặt trời còn chưa lặn, hắn đi tới quán trà, uống liền mấy bát trà nóng to, bấy giờ mới thong thả bước chầm chậm trên đường, suy nghĩ xem nên làm sao để làm tấm thân mỏi mệt này được khoan khoái.

Tắm trước đã, sau đó tới quán rượu, uống mấy chén cho sướng rồi về nhà.

Lí Nhân Quý nhìn từng ngọn đèn sáng rực trước mắt, âm thầm quyết định những việc sẽ làm trong tối nay.

Đau đớn giống như một cơn thủy triều, khi bắt đầu thì làm cho hắn đau đớn, nhưng nó không kéo dài quá lâu mà sẽ từ từ biến mất, không một tiếng động.

Lí Nhân Quý biết, chính mình vẫn đang bị cuốn vào một vòng tuần hoàn, tỉnh táo, hôn mê, lại tỉnh táo, rồi lại hôn mê, lặp đi lặp lại, không hề ngừng nghỉ. Trong thoáng chốc, dường như hắn quên mất bản thân là ai, càng không biết chính mình đang ở nơi nào, cơn đau đớn mạnh mẽ quá mức, hắn thầm nghĩ có thể chết luôn đi thì hay quá, không cần phải đón nhận sự thử thách từ nỗi sợ hãi và đau đớn nữa.

Cằm hắn bị đánh nát, hàm răng gãy toàn bộ, nhét đầy khắp miệng. Nhưng mà bây giờ, đến cả sức lực để nhổ chúng ra hắn cũng chẳng còn, mặt của hắn nặng như một tảng đá, mỗi khi dịch chuyển một chút thì cơ thể lại phải đón nhận một cơn đau thấu cả tim gan, dường như đầu lưỡi cũng rách mất rồi, máu loãng trượt xuống theo yết hầu, không cần nuốt mà chạy thẳng xuống thực quản, khiến hắn đột nhiên lên cơn ho khan, trầm trọng mà lại yếu ớt, phun hết máu tươi và răng gãy trong miệng ra mặt đất.

Nam nhân thân hình cao lớn này đang khóc, nước mắt giàn giụa, đau đớn và sợ hãi, hai ác ma tàn độc nhất trên đời này cùng lúc chộp hắn vào trong lòng bàn tay, đập vỡ toàn bộ lớp phòng ngự trong lòng hắn.

Ông trời, vì sao không dứt khoát hơn một chút, cho hắn một cái chết dứt điểm.

Lí Nhân Quý yên lặng cầu khẩn trong lòng, hắn cầu mong bản thân không khỏe mạnh cường tráng đến vậy, như vậy thì không cần nhận lấy sự khổ cực nặng nề đến thế này nữa rồi.

Nhưng mà vẫn may, dường như cơn thủy triều lại sắp biến mất, hắn cảm thấy ý thức của chính mình đang mờ dần đi, sự đau khổ cũng theo đó mà tan rã, cứ vậy mà ngủ thôi, có lẽ sau khi tỉnh dậy, hắn sẽ phát hiện ra rằng đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

“Két…”

Cửa mở, ánh trăng rọi vào qua khe cửa, Lí Nhân Quý thấy một bóng người đứng trước cánh cửa, hắn ta đang nhìn thẳng vào chính mình, không hề nhúc nhích.

Sự tỉnh táo lại trở về trong não, hồi ức kéo về che trời lấp đất, cuối cùng thì hắn cũng nhớ được những chuyện vừa xảy ra.

Lí Nhân Quý mở to miệng, gào khan như một con thú vật.

Người kia, đã đi vào.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)