Tân An Quỷ Sự

Chương 321: Vị hôn phu

Chương Trước Chương Tiếp

Tưởng Tích Tích nhìn chằm chằm thứ gì đó trông như một cái cọc gỗ trong suối nước nóng một hồi lâu, cuối cùng mới nhận ra đó là một “người” từ cái đầu phù lên của hắn ta, chỉ có điều, cánh tay của “người” này đã bị vật gì đó chém đứt, những bộ phận khác của cơ thể sưng húp, không còn ra hình “người”Lúc nàng ta đang nhìn chằm chằm vào thi thể “giản đơn” này không nhúc nhích, Trình Mục Du cũng đi tới bên cạnh dòng suối. Thấy tình cảnh trước mắt, thậm chí hắn còn không kịp ôn chuyện với Tưởng Tích Tích đã vội vã sai Sử Phi đang đứng đằng sau kéo thi thể từ trong nước lên bờ.

Thi thể vừa được kéo lên bờ chưa bao lâu, đám ruồi đã theo mùi bay tới, tụ ở hai vết thương chí mạng nhất của hắn ta – nơi hai cánh tay biến mất, lúc nhúc xếp thành hai hàng.

Sử Phi bịt mũi: “Đại nhân, có vẻ người này cũng chết mấy ngày rồi, không biết người phương nào hận hắn ta đến mức phải chặt đứt cả hai cánh tay như vậy”

Trình Mục Du nhìn ngược dòng chảy của con suối: “Thượng nguồn của con suối này là ở đâu?”

Sử Phi suy nghĩ một chút: “Có lẽ là giao với kênh đào, cho nên chắc hẳn thi thể này trôi từ bên ngoài thành Tân An đến nơi này” Hắn vỗ đầu: “Đại nhân, có phải là ngài đang nghĩ thi thể này có thể là gã sai vặt của Kiều gia mất tích mấy ngày trước đúng không?”

Trình Mục Du không quan tâm đến mùi tanh đang xộc thẳng vào mũi, ngồi xổm người xuống nhìn thi thể kia: “Mặc dù da của hắn ta đã bị ngâm trong nước lâu đến mức căng ra, nhưng tóc rất dày, chưa có tóc bạc, sống lưng thẳng tắp, không có dấu hiệu của sự còng xuống, xem ra người này không quá ba mươi tuổi” Hắn tiện tay nhặt một chiếc lá lên, lật ngược môi trên của thi thể: “Ngươi lại nhìn hàm răng của hắn ta đi, nguyên vẹn không hề sứt mẻ, chắc chắn là một kẻ đương độ niên thiếu, hơn nữa Kiều tiểu thư đến đây báo án vào năm ngày trước, gần như tương đồng với mức độ phân huỷ của thi thể, vậy nên ta nghĩ, hắn ta rất có thể là gã sai vặt mất tích của Kiều gia”

Tưởng Tích Tích ngồi xổm xuống bên cạnh hắn: “Đại nhân, gã sai vặt kia đã mất tích như thế nào vậy?”

Trình Mục Du vứt lá cây đi, dùng nước suối để rửa tay: “Sau giờ Ngọ, hắn ta đến nhà vị hôn phu của Kiều tiểu thư để đưa đồ, nhưng đến khi trời tối vẫn chưa về, người của Kiều gia đến Thẩm gia để tìm hắn ta, người của Thẩm gia lại nói hắn đến gửi đồ xong thì ngồi thêm một chốc rồi về, còn chuyện đi đâu thì bọn họ cũng không biết. Kiều gia tìm thêm một đêm, đã tìm khắp mọi nơi rồi nhưng vẫn không thấy được hắn ta, bấy giờ mới đến quan phủ báo án. Đúng rồi, ngươi cũng biết Kiều tiểu thư kia đấy, nàng ta chính là Hoắc phu nhân, không lâu sau khi chuyện của Tiểu Phu kết thúc, nàng ta hòa ly với Hoắc lão gia, bây giờ đã tìm được mối hôn sự mới, mấy tháng nữa sẽ gả vào Thẩm gia”

“Hoắc phu nhân?” Tưởng Tích Tích giật mình nói: “Nàng ta thực sự hoà ly với Hoắc lão gia? Ta còn tưởng nàng ta chỉ nói thế thôi, dũng cảm được như thế, cũng là một nữ tử hiếm có đấy”

Nàng ta chỉ lo tìm hiểu vụ án với Trình Mục Du nên quên mất rằng Yến Nương còn đang ở trên lưng ngựa chờ được uống nước, cho đến khi Yến Nương đi đến bên bờ suối, trừng nàng ta một cái, Tưởng Tích Tích bỗng giật mình nhớ ra, nhặt túi nước cạnh khe suối lên cười gượng với Yến Nương: “Yến cô nương, nước này đã bị thi thể làm bẩn mất rồi, cô có còn muốn uống không?”

***

Đi ra từ trong phòng liệm, Kiều tiểu thư đỏ cả vành mắt, nàng ta chạm khẽ vào người Trình Mục Du: “Là Viên Kỳ, trên cổ của hắn ta có một nốt ruồi, ta nhận ra mà, đại nhân, rốt cuộc là ai tàn nhẫn đến vậy, không chỉ giết chết Viên Kỳ mà còn làm thi thể của hắn ta thành ra thế này?”

Trình Mục Du lắc đầu: “Mới vừa tìm được thi thể, còn chưa tìm được bất kỳ đầu mối nào của vụ án này, nhưng mà ngươi yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ, báo thù cho Viên Kỳ”

Kiều tiểu thư gật đầu, hình như thân thể yếu ớt không còn đứng vững được nữa, Tưởng Tích Tích vội vã nâng nàng ta lên: “Kiều tiểu thư, nơi cuối cùng mà Viên Kỳ đến là Thẩm gia, cho nên ta muốn đến Thẩm gia để xem xét một lần, không biết có tiện hay không?”

“Nhưng mà Sử đại nhân đã đến đó một lần rồi, người Thẩm gia cũng đã nói hết mọi chuyện, Tưởng đại nhân còn muốn đến một chuyến nữa ư?”

“Ta cũng không biết có tìm ra được đầu mối gì hay không, nhưng mà bây giờ vụ án hoàn toàn không có manh mối gì, cho nên chỉ có thể bắt đầu từ những chi tiết nhỏ bé nhất”

“Nếu thực sự có ích cho việc phá án thì xin Tưởng đại nhân, tuy rằng tính tình của Thẩm Thanh kia có hơi kỳ lạ nhưng lại không kiêng kị gì đối với mấy chuyện này đâu. Đại nhân, mời ngài đi theo ta, ta dẫn ngài đến Thẩm gia”

Tưởng Tích Tích vừa định đi thì bị Trình Mục Du gọi từ phía sau: “Tích Tích, đường xá mệt nhọc, ngươi nghỉ ngơi mấy ngày trước đã, giao chuyện trong nha môn cho mấy người Sử Phi đi”

Nàng ta quay đầu lại cười với hắn, nhưng lại không có ý định ngừng bước chân: “Mấy tháng rồi không được phá án, ta cũng ngứa tay, đại nhân, xin ngài đừng cản ta”

Cửa chính của Thẩm phủ mở rộng, bên ngoài không có ai canh gác. Bởi vì không có ai để sai đi báo cho nên Kiều tiểu thư và Tưởng Tích Tích định đi thẳng vào, bước qua cánh cửa, hai người thấy một nam tử cao gầy đứng ở trong viện, đưa lưng về phía cửa, trong tay cầm một trang giấy, chẳng coi ai ra gì mà đọc to chữ trên giấy lên: “Năm trăm chuỗi nữ trang, ba mươi món trang sức trên đầu, năm mươi món trang sức châu ngọc, hai mươi món bảo bối, hai tiệm kinh doanh, một toà sơn viên…”

“Hắn ta chính là Thẩm Thanh ư? Hắn ta đang đọc gì vậy?” Tưởng Tích Tích hơi khó hiểu.

Kiều tiểu thư không biểu lộ cảm xúc gì: “Danh sách đồ cưới của ta”

Suýt chuý nữa là Tưởng Tích Tích phì cười, nhủ thầm trong lòng tên Thẩm Thanh này xui xẻo quá đi mất, xem xét số lượng của hồi môn không có gì là không phải, nhưng để nhà gái bắt gặp thì thể diện mặt ngoài cũng khó mà nói.

Đang nghĩ ngợi thì Thẩm Thanh nghe được tiếng động ngoài cửa, quay đầu nhìn về phía hai người. Nhưng mà bầu không khí lại không hề xấu hổ như Tưởng Tích Tích nghĩ, hắn làm như không có chuyện gì mà đi về phía các nàng, khó hiểu nhìn về phía Kiều tiểu thư: “Sao ngươi lại đích thân đến đây? Có gì cần chuẩn bị thì cứ nói với bà mối là được, không cần tự đi một chuyến thế này đâu”

Kiều tiểu thư cũng hiểu chuyện, giả vờ như không thấy được chuyện ban nãy: “Hôm nay ta đến không phải là vì chuyện giữa hai chúng ta” Nói xong, nàng ta quay đầu nhìn về phía Tưởng Tích Tích.

Tưởng Tích Tích cười mỉa trong lòng: Trông khuôn mặt ngươi có vẻ nhu nhược, lông mày thưa, mắt nhỏ híp, không ngờ được là cũng rất biết diễn. Nàng ta hắng giọng một cái: “Ta là bổ khoái của phủ Tân An, ngày hôm nay nhờ Kiều tiểu thư dẫn ta đến đây là để điều tra vụ án Viên Kỳ mất tích”

“Có phải đã tìm ra thi thể của Viên Kỳ rồi không?”

Hắn bật thốt lên những lời này, làm hai người sợ đến mức muốn nhảy cẫng lên, Tưởng Tích Tích nghiêm mặt nói: “Làm sao mà ngươi biết được? Chuyện này quan phủ còn chưa công bố với người ngoài”

Thẩm Thanh cau mày: “Người của phủ Tân An đã đến đây mấy lượt, nếu không phải vì có phát hiện mới thì tuyệt đối sẽ không đến thêm chuyến nữa làm gì. Mà nếu như Viên Kỳ còn sống thì biểu cảm của hai vị cũng sẽ không nghiêm nghị đến vậy, cho nên ta suy đoán rằng các ngươi tìm thấy thi thể của hắn ta”

Suy luận này hợp tình hợp lý, nội tâm Tưởng Tích Tích nảy sinh vài phần cảm phục hắn, nàng ta nhìn Thẩm Thanh: “Ngày mà Viên Kỳ đến đưa đồ, ngươi có phát hiện ra điều gì khác thường không?”

“Không, hắn ta đưa đồ xong, nói chuyện với chúng ta đôi ba câu rồi đi luôn”

“Vậy Viên Kỳ có từng nói rằng hắn ta sắp đi đâu không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)