Tân An Quỷ Sự

Chương 320: Về nhà

Chương Trước Chương Tiếp

Đường núi gập ghềnh, lưng ngựa chòng chành, nhưng Tưởng Tích Tích đang ăn lương khô với nước lã lại cảm thấy bây giờ là khoảnh khắc đẹp nhất trong đời nàng ta“Yến cô nương, con quái vật chuột kia, ồ, cũng chính là Ma tằm kia rốt cuộc là cái quái gì vậy?”

Nàng ta lau miệng, nhẹ giọng hỏi bóng lưng đang trầm ngâm trước ánh trăng. Bởi vì vội lên đường, chỉ có thể tìm được một con ngựa, cho nên hai người chỉ có thể một trước một sau ngồi trên lưng ngựa, thong dong đi trên con đường núi.

“Cách đây rất lâu rất lâu, có một con chuột nước ở sông Nam Chu ăn cỏ quý và có được tiên khí. Trốn dưới đáy sống tu luyện không biết bao lâu, vậy mà lại có thể biến thành chuột tinh. Chuột tinh hoành hành ngang ngược trên sông Nam Chu, làm cá tôm, cua, trai, hến dưới sông bị thương, bị ăn thịt, giày vò không thể tưởng tượng nổi, nhưng dù vậy nó cũng không cảm thấy thỏa mãn, nó luôn muốn xem thử thế giới bên trên như thế nào. Có một hôm, nó lẻn lên bờ, đi lang thang quanh trấn Đạm Thủy bên bờ sông Nam Chu, đói bụng thì ăn trộm ngũ cốc; khi miệng khát thì hái trộm hoa quả ăn; nhìn thấy tằm xuân thì cào vuốt lếm mép ăn hết sạch. Mấy năm sau, khắp nơi trên bờ sông Nam Chu đều là đệ tử và đồ tôn của nó. Những con chuột này đã khiến cho thôn xóm không thể trồng ruộng, nuôi tằm, người dân thị trấn đành phải thay đổi kế sinh nhai, trồng một ít chè, đem lên thành phố đổi lấy vài đồng bạc, ngày tháng cơ cực vô bờ. Nhưng chuột tinh càng lúc càng lớn, càng ngày càng thấy được nhiều thế sự, nên lại bắt đầu không bằng lòng chỉ là một con chuột, nó muốn biến thành người, làm người tốt biết bao nhiêu, có thể đường đường chính chính sống dưới ánh mặt trời, hưởng thụ hết thảy phồn hoa của thế gian, nếm trải thử tình yêu nam nữ. Tuy nhiên thành tinh cũng không khó, muốn hóa thành hình người thì tuyệt đối không thể nếu không có trăm ngàn năm đạo hạnh. Xét cho cùng, chuột thì cũng là chuột, đã quen với những thủ đoạn để trục lợi nên không muốn theo con đường tu hành chính đạo, nó biết rằng có một con đường tắt có thể giúp bản thân hoàn thành tâm nguyện của mình”

“Đường tắt nào?”

“Càng giết nhiều người, nó sẽ càng tiến gần một bước với việc biến thành hình dạng con người. Tuy nhiên, Vương Ngộ Thần dường như là một ngoại lệ. Nó đã căm ghét hắn ta từ lâu rồi, nên ngay cả linh hồn của hắn ta nó cũng không muốn ăn”

Tưởng Tích Tích đột nhiên cảm thấy không còn đói nữa, nàng ta thu dọn lương khô, giọng nói trở nên nhẹ nhàng dịu dàng: “Yến cô nương, mấy ngày nay ta đã luôn suy nghĩ về một chuyện. Ta đã từng tiếp xúc với chuột tinh mấy lần rồi, phát hiện thấy nó vẫn còn giữ ký ức của Dụ Vô Thương, vậy, người cô đã loại trừ rốt cuộc là chuột hay là…”

“Cô thông cảm cho hắn ta phải không?” Yến Nương ngắt lời nàng ta: “Ngay từ đầu cô đã nảy sinh tình bạn đặc biệt với hắn ta, phân biệt hắn ta với những người khác, chút thương cảm và đồng tình này đã che mờ mắt cô, khiến cô chưa bao giờ nghi ngờ hắn ta, cho dù là hắn ta là người có nhiều điểm đáng nghi nhất”

Tưởng Tích Tích bị nàng nói một tràng như tiếng pháo liên hồi, nhất thời cứng họng, không biết nên đáp lại như thế nào.

“Dụ Vô Thương là người có hiềm nghi lớn nhất về cái chết của Vương Ngộ Thần. Chỉ có một mình cô biết mối quan hệ giữa hắn ta với Vương Ngộ Thần. Cuộc đua thuyền lại do Dụ gia tổ chức, nhưng cô lại hoàn toàn không hề nghi ngờ gì cả. Điều này thực sự không xứng với công học tập rèn luyện của một bổ khoái. Cô nói xem có đúng không? “Nhìn thấy Tưởng Tích Tích cúi đầu, nàng thở dài: “Bỏ đi, bỏ đi, đồng cảm vốn là thứ tình cảm rẻ mạt nhất nhưng cũng mãnh liệt nhất. Cô vẫn còn trẻ, tự nhiên không thể thoát khỏi nó. Tuy nhiên, cô cũng không cần phải buồn thay cho Dụ Vô Thương nữa, hắn ta và Ma tằm vốn dĩ đã không phân biệt đối phương, hắn ta là con của Tằm Thần, nhưng hắn ta đã bị chuột tinh chiếm giữ cơ thể trước khi được sinh ra rồi. Biết bao nhiêu năm qua, chuột tinh đã luôn nhân lúc lý trí hắn ta yếu đuối nhất sẽ nhập vào cơ thể, từng chút từng chút chiếm đoạt suy nghĩ của hắn ta. Cho nên, vào lần cuối cùng Phàn Tình từ chối hắn ta, hắn ta đã không còn là chính mình nữa, mà đã hoàn toàn biến chất”

Tưởng Tích Tích lè lưỡi: “Là ta đã quá bất cẩn. Nếu không nhờ túi thơm của cô nương, e rằng ta đã không còn mạng trở về Tân An được nữa rồi”

Yến Nương nhún vai: “Nó là vật cưỡi của Thái Sơn Đại Đế Đông Nhạc. Ai mà biết được rằng nó cũng đã bị chuột tinh lừa dối. Các đồ đệ và đồ tôn của nó đã lấy một phần linh hồn còn sót lại của nó và đưa vào cơ thể người khác” Nói đến đây, nàng che miệng cười: “Cô có biết tân lang và người kiêng kiệu hoa hôm nay là ai không?”

Tưởng Tích Tích lắc đầu: “Ta cũng cảm thấy kỳ quái, ta chưa từng thấy ba người này ở trấn”

“Chính là ba người Vu gia bị triều đình truy nã”

“Cái gì?” Chuyện này vô cùng bất ngờ, Tưởng Tích Tích suýt chút nữa đã ngã khỏi lưng ngựa, may mà Yến Nương đã ngay lập tức đỡ lấy nàng ta, nàng ta mới kịp ổn định lại thân thể: “Sao lại là ba người bọn họ à?”

“Vu Phương có quan hệ tốt khá tốt với huyện lệnh ở đây, nên muốn trốn sang đất Thục để lánh nạn. Ai ngờ đúng lúc gặp phải một bầy chuột đang gấp rút tìm ký thể cho Ma tằm, nên ông ta đã chết tươi dưới răng bầy chuột, cũng có thể xem là đúng người đúng tội”

Mặc dù Yến Nương đã quay lưng về phía mình, Tưởng Tích Tích vẫn hành lễ: “Yến cô nương, chuyện của Vu gia lần này, cô đã có công lớn. Ta nghe nói cuốn sổ sách đó đã được đặt trước cổng điện Đại Khánh, chắc đều nhờ vào sự giúp đỡ của cô nương, Tích Tích thực sự vô cùng biết ơn”

Yến Nương khẽ cười: “Công lao này ta không dám độc chiếm. Chuyện Vu Phương tham ô là do Trình đại nhân phát hiện ra, còn quyển sổ sách đó tại sao lại ở trước cổng điện Đại Khánh là do người khác làm”

“Ai mà lại có bản lĩnh như vậy?”

“Còn có ai có thể tùy ý ra vào điện Đại Khánh, đương nhiên chỉ có những người ở bên cạnh hoàng đế mới có thể làm được”

“Người bên cạnh à?” Tưởng Tích Tích nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, mới chợt ngộ ra: “Chẳng lẽ là Lưu đại nhân?” Yến Nương quay đầu chỉ vào trán nàng ta một cái, quở trách: “Cái đầu gỗ này, uổng công Lưu đại nhân vì cô mà lặn lội nguy hiểm, vậy mà cô lại quên mất người ta luôn”

Một sự ấm áp tràn vào tim Tưởng Tích Tích, hóa ra khi nàng ta gặp nạn, có biết bao người đang suy xét và tính kế cho nàng ta, đồng tâm hợp lức để kéo nàng ta ra khỏi đầm lầy.

“Vậy đại nhân và Tấn Nhi sao rồi?” Tưởng Tích Tích không hiểu vì sao cảm thấy hơi xấu hổ nên nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Trình đại nhân phải đến đất Thục đón cô. Bây giờ vẫn còn chưa khởi hành, nhưng đoán chừng còn chưa đến Tân An chúng ta đã có thể gặp ngài ấy rồi”

Từ đất Thục đến Tân An, núi cao sông dài, chặng đường xa xôi, nhưng dọc đường có những con người tuyệt vời đồng hành, cộng với việc hòn đá lớn trong lòng đã được đặt xuống, vì vậy trên đường đi Tưởng Tích Tích cảm thấy thời gian trôi qua như thoi đưa.

Bất tri bất giác hai người đã đi được nửa tháng, trước mắt khoảng mấy ngày nữa sẽ đến được thành Tân An rồi, nhưng trên đường đi lại không hề gặp Trình Mục Du. Mấy ngày nay, trời nắng như đổ lửa, Yến Nương bị nắng thiêu đốt đến mức như héo rũ, lười nhác ngồi trên lưng ngựa không muốn nhúc nhích. Tưởng Tích Tích nhìn thấy trước mặt có một khe núi, nên nhanh chóng xuống ngựa đi lấy nước. Vừa đi đến bên khe núi, liền nghe thấy tiếng vó ngựa cách đó không xa vang đến, sau đó, một giọng nói mà nàng ta đã luôn mong nhớ truyền đến từ phía trước: “Tích Tích”

Tưởng Tích Tích thậm chí còn không cần túi nước nữa, nàng ta nhấc chân chạy về phía bóng người đang ngồi trên lưng ngựa, nhưng mới đi được vài bước, mặt nước chợt khuấy động, sau đó một thứ gì đó sưng to từ dưới đáy nước trồi lên. Sau khi vòng qua hai tảng đá, nó đập mạnh vào mắt cá chân của nàng ta.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)