Tân An Quỷ Sự

Chương 32: Rắn đen

Chương Trước Chương Tiếp

Đứng yên lặng như thế một lúc lâu, nhưng Tưởng Tích Tích không nghe được gì thêm nữa. Bấy giờ, thần kinh đang căng thẳng của nàng ta mới được thả lỏng. Nàng ta cho rằng âm thanh mình nghe thấy là tiếng mèo kêu động dục mà thôi, nên tự mắng thầm bản thân: “Tưởng Tích Tích ơi là Tưởng Tích Tích, uổng phí cho cái danh Bổ Khoái của ngươi, sao mà vẫn còn giống như một kẻ chưa hiểu chuyện đời, mới gặp một chút gió thổi cỏ lay mà đã sợ bóng sợ gió rồi thế này?”Cuối cùng mặt trăng cũng ló ra khỏi mây đen, có điều dường như ánh sáng của nó trông có vẻ mờ nhạt hơn khi nãy, không sáng như lúc trước nữa. Tưởng Tích Tích nhìn thoáng qua trăng tròn rồi xoay người, chuẩn bị đi về phòng. Nhưng nàng ta vừa đi được mấy bước thì đột nhiên ngừng lại.

“Soạt soạt soạt… soạt soạt soạt soạt…” Từ chỗ chìm trong bóng tối của bức tường vang lên một loạt âm thanh kỳ quái. Âm thanh kia nghe rất rõ ràng, liên tục gõ vào lòng Tưởng Tích Tích, đánh vỡ sự tự tin mà nàng ta vừa mới vất vả dựng lên được. Nàng ta nắm chặt tay, chậm rãi quay đề về phía bên phải thì phát hiện, ở phía góc tường cách mình không xa có một người phụ nữ đang đứng. Người phụ nữ đó không buộc tóc, mái tóc dài rũ xuống ở hai bên, che hết mặt mũi của nàng. Nàng mặc trung y màu trắng, không mặc áo khoác. Dường như y phục của nàng đã bị nước thấm ướt hết cả, vạt áo chỗ ống tay đang không ngừng nhỏ nước. Ngón tay nàng thì không ngừng cào lên tường, liên tục liên tục, phát ra những âm thanh “soạt soạt”, mặc cho móng tay bị gãy rời ra cũng không hề dừng lại.

“Cô nương…” Tưởng Tích Tích cau mày đi về phía trước. Nàng ta cảm thấy có lẽ người phụ nữ này bị điên rồi, chứ nếu không thì sao lại nửa đêm canh ba rồi còn một mình đứng đây cào tường chứ: “Đêm khuya gió lớn, cô lại ăn mặc mỏng manh như vậy, mau trở về phòng đi”

“Không về được nữa” Dường như nàng đang đáp lại, hoặc là đang tự lẩm bẩm một mình. Nàng không nhìn Tưởng Tích Tích mà đâm sâu tay vào mặt tường, ra sức mà đào. “Phựt” một tiếng, móng tay nàng gãy mất mấy cái, máu tươi trào ra từ đầu ngón tay nhuộm đỏ lên bức tường. Tưởng Tích Tích thấy vậy thì không kiềm được mà nắm lấy ngón tay mình, nhưng người kia dường như lại không cảm thấy đau, vẫn cào tay lên tường, làm cho vôi tường rơi lả tả xuống đất.

“Dừng tay” Tưởng Tích Tích không thể nhìn nổi nữa, nàng ta túm lấy cánh tay người phụ nữ kia, mắng: “Cô không đau sao? Móng tay gãy hết cả rồi”

Người phụ nữ kia chậm rãi quay đầu lại, để lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng đến mức tái xanh. Tưởng Tích Tích kinh hãi, bởi nàng ta nhìn thấy trên trán người phụ nữ này có một con rắn đen. Con rắn đen đó hẳn là bị người ta đóng dấu lên. Thân rắn vừa đen vừa thô, hoa văn trên thân rắn rất khó nhìn, đầu rắn ngẩng cao, hung ác thè lưỡi ra bên ngoài.

“Ai đã khiến cô trở nên như vậy?” Giọng Tưởng Tích Tích run rẩy, nàng ta bước gần thêm một bước, muốn tự tay ôm lấy cơ thể đang run bần bật kia.

“Cô nương, cô đang nói chuyện với ai thế?” Một tiếng nói vang lên ở phía sau. Tưởng Tích Tích quay đầu lại thì nhìn thấy một cô gái vừa cao vừa gầy. Cô ấy có gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặt không có nhiều biểu cảm, khiến người khác có cảm giác không nên đến gần.

“Nàng…” Tưởng Tích Tích định chỉ về phía trước thì lời nghẹn lời, nửa chữ cũng không nói được, bởi người phụ nữ bị đóng con rắn đen lên trán khi nãy đã không thấy đâu nữa, tựa như một làn khói, cứ như vậy bị gió thổi đi. Tưởng Tích Tích lại nhìn lên mặt tường thì phát hiện dấu máu trên đó cũng đã biến mất. Nhưng vừa nãy, rõ ràng nàng ta đã nhìn thấy mấy cái móng tay của người phụ nữ đó bị gãy mất, để lại vết máu loang lổ trên mặt tường cơ mà.

“Cô nương, cô là khách của Kinh phủ sao? Sao ta chưa bao giờ thấy cô?” Cô gái sau lưng lại lên tiếng lần nữa, dù cô ấy không cất cao giọng nhưng lại khiến người ta cảm thấy không được tôn trọng.

“Ta vừa mới đến phủ lúc đêm muộn, cô nương không biết ta cũng phải” Tưởng Tích Tích vội vàng đáp.

Cô gái kia trầm tư một hồi mới nói: “Ta biết rồi, vừa nãy người trông cửa đã báo lại, nói rằng có người nhà họ Dương xin vào Kinh phủ trú nhờ. Vậy, có phải cô là muội muội của Dương đại thẩm không?”

Tưởng Tích Tích thấy cô ấy mang dáng vẻ thanh cao, giọng điệu nhã nhặn thì biết chắc hẳn không phải hạ nhân hay nha hoàn. Hiện giờ lại nghe cô ấy nói như vậy thì cũng đã đoán được bảy, tám phần thân phận của cô ấy: “Ta đúng là muội muội của Dương đại thẩm. Có phải cô nương chính là Kinh tiểu thư không?”

Cô ấy khẽ gật đầu, sau đó nói với Tưởng Tích Tích: “Đã muộn thế này rồi, sao cô nương còn chưa về phòng nghỉ ngơi? Vừa rồi, ta vô tình đi qua chỗ này thì loáng thoáng nghe thấy hình như cô nương đang nói chuyện với ai đó, khi đến đây thì lại chỉ nhìn thấy có mình cô nương,” cô ấy nhìn xung quanh: “không biết vừa rồi cô nương đang nói chuyện với ai?”

“Vì không ngủ được nên ta mới ra ngoài đi dạo một chút, không ngờ lúc đi qua đây thì nhìn thấy một bóng đen cho nên mới lên tiếng hỏi. Không ngờ người đó đi nhanh quá, chưa gì đã không thấy tăm hơi đâu, không biết có phải là hạ nhân trong phủ không” Tưởng Tích Tích nói một cách mập mờ, bởi chính nàng ta cũng đang bán tín bán nghi chuyện vừa xảy ra nên làm sao có thể giải thích rõ ràng cho đại tiểu thư của Kinh phủ này được.

“Bóng đen?” Một vẻ nghi ngờ hiện lên trên mặt Kinh tiểu tư, nhưng cô ấy đã thu lại nó rất nhanh: “Cô nương không nên đi dạo lung tung như vậy. Lũ lụt vừa qua đi, có rất nhiều dân tị nạn nên Kinh gia khó lòng đảm bảo sẽ không bị kẻ trộm dòm ngó. Cô nương nên trở về phòng nghỉ ngơi sớm đi thì hơn”

Tưởng Tích Tích thi lễ, chuẩn bị rời đi, nhưng dường như nhớ ra điều gì đó nên lại hỏi một câu: “Kinh tiểu thư, ta thấy tháp Phật này rất đẹp, không biết ban ngày ta có thể đến đây thắp vài nén hương không?”

Kinh tiểu thư hơi ngây người. Một lát sau, cô ấy mới nhìn tòa tháp cao kia, đôi mắt lấp láy sáng lên: “Người ngoài thì cho rằng phụ thân ta tin Phật nên mới xây tòa tháp này, nhưng sự thật không phải như vậy. Tòa tháp này vốn là tế điện của mẹ ta, chỉ mở cho người nhà họ Kinh, cho nên không tiện lắm…”

“Xin lỗi, đã nhắc tới nỗi buồn của cô nương rồi” Tưởng Tích Tích vội vàng xin lỗi, nhưng Kinh tiểu thư không hề đáp lời. Cô ấy trầm ngâm ngắm nhìn tòa tháp Phật sau bức tường cao, dường như cả cơ thể đều đang chìm đắm trong những suy tư muộn phiền.

Tưởng Tích Tích không muốn quấy rầy Kinh tiểu thư nữa, yên lặng lui về phía sau, chuẩn bị âm thầm rời đi. Nhưng Kinh tiểu thư lại đột nhiên cất tiếng gọi: “Cô nương, trong lòng có Phật thì nhìn đâu cũng sẽ thấy Phật. Nếu không, cho dù ngày nào cũng dâng hương trước tượng Phật thì cũng vô ích thôi” Nói xong, cô ấy không hề nhìn Tưởng Tích Tích nữa mà cất bước rời đi.

Tưởng Tích Tích nhìn bóng dáng cô ấy xa dần bèn thở dài trong long. Không ngờ vị Kinh tiểu thư này cũng thú vị đấy. Dù còn trẻ nhưng dường như lại hiểu thấu được mọi việc trên thế gian. Nàng ta lại nhìn thoáng qua chỗ góc tường mà cô gái mặc áo trắng kia vừa đứng, nơi đó vẫn chỉ là khoảng không trống rỗng trong đêm tối, không có lấy một nửa bóng người, dường như tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác của riêng nàng ta. Một cơn gió thổi qua làm cho Tưởng Tích Tích run lên, nàng ta cảm thấy rét lạnh trong lòng. Cái lạnh càng ngày càng sâu hơn, lan ra từng tí một, thâm nhập vào tận xương tủy, ngay cả ánh sáng của tháp Phật cũng không thể xua tan nó đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)