Tân An Quỷ Sự

Chương 319: Giết

Chương Trước Chương Tiếp

Tiếng kèn Xô-na lanh lảnh vang lên, xuyên qua màn đêm dài tăm tối, như Đề hồ rưới lên đỉnh đầu, rót vào tai Tưởng Tích TíchNàng ta thầm ngạc nhiên vì âm thanh quá lớn, theo lý mà nói suốt cả quãng đường tới đây, chắc là nó đã đánh thức rất nhiều người dân trong thị trấn. Tại sao không hề nghe thấy chút tiếng ồn nào, dường như âm thanh đó chỉ vì một mình nàng ta mà tới, chỉ nhắm vào một mình nàng ta mà thôi.

Trái tim thắt lại, nàng ta nhanh chóng đứng dậy, đi xuống giường, bước tới bên cửa sổ, hé mở cửa sổ ra chút, cẩn thận nhìn ra bên ngoài.

Tiếng đàn kèn Xô-na càng lúc càng lớn, xen vào trong đó là những tiếng cồng chiêng vui tai, âm thanh từ xa đến gần, rồi từ từ trôi về hướng Phàn gia, càng lúc càng trôi đến gần.

Đột nhiên, một chút màu đỏ sẫm xuất hiện bên cạnh cổng sân, sau đó, một mảng lớn màu đỏ phản chiếu từ trong bóng tối, chặn kín cánh cửa.

Tưởng Tích Tích dụi dụi mắt, lúc này nàng ta mới nhìn thấy trước cửa có một kiệu hoa, một nam một nữ đang đứng ở phía trước và phía sau kiệu hoa, trông họ cũng tầm sáu mươi tuổi, dáng người gầy yếu, vừa nhìn đã biết không phải là người thường làm việc nặng nhọc, nhưng không biết tại sao phải làm công việc của kiệu phu. Tuy nhiên, trông cả hai không hề mệt mỏi, đôi mắt đờ đẫn, hai tay buông thõng bên hông, dường như không hề phản ứng lại với mọi thứ xung quanh.

Tưởng Tích Tích nghiến răng, nghiến chặt đến mức lợi cũng đã bị đau, nàng ta đã nhìn ra, hai người già này vốn dĩ đã chết rồi, hiện tại thao túng bọn họ, chẳng qua chỉ là những con chuột dày đặc dưới lớp quần áo mà thôi.

Nàng ta từ cửa sổ đứng dậy đi tới cửa, đẩy cửa chuẩn bị tìm một con đường sống cho mình, nhưng đúng lúc này, trong sân xuất hiện một bóng người khác, một người đàn ông trung niên hơi mập mạp từ cửa bước vào, trên người ông ta mặc một bộ hôn phục lớn màu đỏ.

Vô số con chuột quấn quanh bên chân ông ta, lao về phía Tưởng Tích Tích như thủy triều, nàng ta còn chưa kịp phản ứng lại thì bọn chúng đã leo lên chân nàng ta rồi, một con khác thì lại đang nằm trên vai nàng ta, hàm răng sắc bén đã chạm vào mạch máu dày nhất ở cổ của nàng ta.

“Nương tử, ta đến cưới nàng đây, nàng nhìn kiệu hoa này đi, nàng có hài lòng không?”

Người đàn ông trung niên lớn tiếng nói một tràn những lời mơ hồ. Sau đó, ông ta đưa một bàn tay ra với Tưởng Tích Tích, dẫn nàng ta đi xuyên qua đàn chuột, đi về phía kiệu hoa.

“Nương tử, nàng phải nghe lời đấy. Ta biết công phu của nàng rất giỏi, nhưng dù có như vậy, nàng cũng đừng liều lĩnh. Lỡ như tiểu huynh đệ của ta phát hiện trong lòng nàng đang có ý đồ xấu, nó sẽ cắn đứt mạch máu của nàng đấy” Ông ta cười, khóe miệng cười thành một đường vòng cung đáng sợ. Ông ta từ từ đẩy nàng ta vào kiệu hoa bằng hai tay, rồi lại nhìn nàng ta nhìn lên nhìn xuống, sau đó mới lau nước bọt trên khóe miệng và lớn giọng hét lên với phía rước: “Đón tân nương về nhà thôi”

Dứt lời, tiếng kèn kèn Xô-na và tiếng chiêng lại vang lên, đội nghênh đón hùng hậu tiến về hướng sông Nam Chu.

Tưởng Tích Tích không dám nhúc nhích, phía trên thân thể nàng ta đã bị chuột bò đầy, hiện tại cuối cùng nàng ta cũng biết mùi vị bị chuột điều khiển là như thế nào, bộ lông trơn trượt bám chặt trên người nàng ta, bọn chúng dường như có thể cảm nhận được bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào của nàng ta. Chẳng hạn như hiện tại tuy rằng nàng ta đang cực kỳ khiếp sợ nhưng càng trong lòng càng nghi ngờ nhiều hơn, ba người này rốt cuộc là ai? Tại sao nàng ta chưa từng nhìn thấy họ trong thị trấn? Còn Ma tằm, chẳng phải hắn đã chết chưa? Tại sao hắn ta lại chui vào một cơ thể khác và sống lại?

Những con chuột trên cơ thể nàng ta nhạy bén cảm nhận được tâm tư của nàng ta, những tiếng kêu “chít chít” vang lên, truyền đạt mọi suy nghĩ của nàng ta đến người đàn ông đang đi phía trước kiệu hoa.

Quả nhiên chẳng bao lâu, người đàn ông trung niên che miệng cười vài cái: “Nương tử, nàng cho rằng ta dễ đối phó như vậy sao? Tuy rằng nó là vật cưỡi của Thái Sơn Đại Đế, nhưng ta có bộ lông không bị phá hủy, ta có thể tái sinh, đó là lý do tại sao chúng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ bị xóa sổ hoàn toàn”

Tưởng Tích Tích vã mồ hôi lạnh ra, hóa ra những gì Phàn phu nhân nói là sự thật, ác mộng sẽ không có hồi kết, sẽ không có hồi kết…

Kiệu hoa lắc lư vài cái, sau đó đột nhiên nghiêng về một bên, Tưởng Tích Tích bị hất tung cả bốn chân lên trời, mơ mơ hồ hồ, nhất thời không tìm được phương hướng của kiệu hoa nữa. Khi nàng ta cuối cùng cũng đã làm rõ được chuyện gì đang xảy ra, nàng ta lại phát hiện ra rằng tất cả những con chuột đang khống chế mình đều đã chui ra ngoài, bên ngoài có tiếng bước chân dày đặc và gấp gáp, những con chuột này dường như đang chạy trốn tứ phía, khiến nàng ta lo lắng không biết phải làm sao.

“Ngươi là ai?” Giọng nói lanh lảnh lần nữa vang lên, nhưng lần này, nó căng cứng và tràn đầy sự sợ hãi.

“Yên phận ở dưới đáy sông tốt biết bao nhiêu. Cứ phải kiêu ngạo, mơ tưởng viển vông, muốn nếm thử mùi vị làm con người. Vậy thì ngươi nói cho ta biết, làm người có thật sự tốt như vậy không?”

Nghe được giọng nói quen thuộc này, Tưởng Tích Tích cảm thấy tim mình như mọc thêm đôi cánh, kích động muốn bay ra khỏi cổ họng. Nàng ta vội vàng leo ra khỏi kiệu hoa, nhìn bóng dáng xinh đẹp trước kiệu hoa, đôi mắt ngấn lệ, nhưng cuối cùng nàng ta cũng nhịn lại được.

“Con người nghi kỵ, lừa dối lẫn nhau, ích kỷ và nham hiểm, chỉ vì một chút tư lợi mà tương tàn đồng loại, thật là quá đáng ghét” Giọng nói càng cao hơn, sắc bén như kim thép: “Thế nhưng, sau khi làm người, không biết tại sao, ta lại muốn thử lại một lần nữa, không muốn trở lại thành chuột nữa”

Giọng nói đó bật cười, giống như một chuỗi chuông bạc rung rinh trước gió: “Chỉ trong hơn mười năm ngắn ngủi, những chuyện nên học hay không nên học ta đều đã học hết tất cả rồi, chuột yêu, vậy ngươi có biết rằng tuy thế gian này rất nham hiểm, nhưng nó cũng có quy tắc trừng phạt của mình. Đã một con người, thì người sẽ bị nó quản thúc”

“Quy tắc trừng phạt gì?”

“Giết người đến mạng, nợ máu trả máu”

Trên đầu có một cơn gió thổi qua, Tưởng Tích Tích cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, bị thứ gì đó nắm lấy trong tay.

“Ngươi đừng tới đây, nếu còn tới đây nữa, ta sẽ cắn đứt cổ ngươi…” Những lời này gần như điên cuồng, giọng nói sắc bén xuyên thủng bầu trời hỗn loạn.

“Ào ào”

Một bóng người lướt qua cánh tay của Tưởng Tích Tích, bên tai lại vang lên chống đỡ trợ phía sau đột nhiên biến mất, nàng ta nghiêng người ngã xuống đất, nhưng một chất lỏng nóng hổi đã trượt xuống sau lưng nàng ta.

Nàng ta quay đầu lại thì thấy bàn tay đang nắm lấy nàng ta đã bị đứt lìa, phía sau nàng ta là người đàn ông bị đứt tay đang quỳ trên mặt đất không ngừng quỳ lạy: “Cô nương tha mạng, cô nương tha mạng, cô nương là một nhân vật như thế nào chứ, đừng để ta làm vẫn đục bàn tay của cô nương”

Yến Nương lạnh lùng cười một tiếng, đưa lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên mi mắt của Tưởng Tích Tích: “Đừng nhìn”

Trước mặt nàng, Tưởng Tích Tích rất phục tùng và ngoan ngoãn, tuy rằng nàng ta ngoan ngoãn không nhìn cảnh tượng tàn sát đẫm máu, nhưng nàng ta có thể nghe thấy tiếng nát da lòi xương, đầu rơi máu chảy, nhưng cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh ghê tởm.

Yến Nương ra tay rất tàn nhẫn, nó nói, chỉ cần ta còn một mảnh lông không bị hủy mất thì có thể tái sinh, như vậy nàng sẽ để nó chết sạch sẽ, không để lại một sợi lông nào.

Không biết đã qua bao lâu, nhiệt độ trên mi mắt biến mất, Tưởng Tích Tích mở mắt, chậm rãi đi tới trước mặt bóng dáng xinh đẹp.

“Yến cô nương”

“Việc ngươi giao phó lại cho ta trước khi khởi hành thực sự là quá phiền phức. Thứ lỗi cho sự kém cỏi của ta, Tưởng cô nương, nhiệm vụ này giao lại cho cô vậy”

(Hết quyển 10)

QUYỂN 11

Tiếng kèn Xô-na lanh lảnh vang lên, xuyên qua màn đêm dài tăm tối, như Đề hồ rưới lên đỉnh đầu, rót vào tai Tưởng Tích TíchNàng ta thầm ngạc nhiên vì âm thanh quá lớn, theo lý mà nói suốt cả quãng đường tới đây, chắc là nó đã đánh thức rất nhiều người dân trong thị trấn. Tại sao không hề nghe thấy chút tiếng ồn nào, dường như âm thanh đó chỉ vì một mình nàng ta mà tới, chỉ nhắm vào một mình nàng ta mà thôi.

Trái tim thắt lại, nàng ta nhanh chóng đứng dậy, đi xuống giường, bước tới bên cửa sổ, hé mở cửa sổ ra chút, cẩn thận nhìn ra bên ngoài.

Tiếng đàn kèn Xô-na càng lúc càng lớn, xen vào trong đó là những tiếng cồng chiêng vui tai, âm thanh từ xa đến gần, rồi từ từ trôi về hướng Phàn gia, càng lúc càng trôi đến gần.

Đột nhiên, một chút màu đỏ sẫm xuất hiện bên cạnh cổng sân, sau đó, một mảng lớn màu đỏ phản chiếu từ trong bóng tối, chặn kín cánh cửa.

Tưởng Tích Tích dụi dụi mắt, lúc này nàng ta mới nhìn thấy trước cửa có một kiệu hoa, một nam một nữ đang đứng ở phía trước và phía sau kiệu hoa, trông họ cũng tầm sáu mươi tuổi, dáng người gầy yếu, vừa nhìn đã biết không phải là người thường làm việc nặng nhọc, nhưng không biết tại sao phải làm công việc của kiệu phu. Tuy nhiên, trông cả hai không hề mệt mỏi, đôi mắt đờ đẫn, hai tay buông thõng bên hông, dường như không hề phản ứng lại với mọi thứ xung quanh.

Tưởng Tích Tích nghiến răng, nghiến chặt đến mức lợi cũng đã bị đau, nàng ta đã nhìn ra, hai người già này vốn dĩ đã chết rồi, hiện tại thao túng bọn họ, chẳng qua chỉ là những con chuột dày đặc dưới lớp quần áo mà thôi.

Nàng ta từ cửa sổ đứng dậy đi tới cửa, đẩy cửa chuẩn bị tìm một con đường sống cho mình, nhưng đúng lúc này, trong sân xuất hiện một bóng người khác, một người đàn ông trung niên hơi mập mạp từ cửa bước vào, trên người ông ta mặc một bộ hôn phục lớn màu đỏ.

Vô số con chuột quấn quanh bên chân ông ta, lao về phía Tưởng Tích Tích như thủy triều, nàng ta còn chưa kịp phản ứng lại thì bọn chúng đã leo lên chân nàng ta rồi, một con khác thì lại đang nằm trên vai nàng ta, hàm răng sắc bén đã chạm vào mạch máu dày nhất ở cổ của nàng ta.

“Nương tử, ta đến cưới nàng đây, nàng nhìn kiệu hoa này đi, nàng có hài lòng không?”

Người đàn ông trung niên lớn tiếng nói một tràn những lời mơ hồ. Sau đó, ông ta đưa một bàn tay ra với Tưởng Tích Tích, dẫn nàng ta đi xuyên qua đàn chuột, đi về phía kiệu hoa.

“Nương tử, nàng phải nghe lời đấy. Ta biết công phu của nàng rất giỏi, nhưng dù có như vậy, nàng cũng đừng liều lĩnh. Lỡ như tiểu huynh đệ của ta phát hiện trong lòng nàng đang có ý đồ xấu, nó sẽ cắn đứt mạch máu của nàng đấy” Ông ta cười, khóe miệng cười thành một đường vòng cung đáng sợ. Ông ta từ từ đẩy nàng ta vào kiệu hoa bằng hai tay, rồi lại nhìn nàng ta nhìn lên nhìn xuống, sau đó mới lau nước bọt trên khóe miệng và lớn giọng hét lên với phía rước: “Đón tân nương về nhà thôi”

Dứt lời, tiếng kèn kèn Xô-na và tiếng chiêng lại vang lên, đội nghênh đón hùng hậu tiến về hướng sông Nam Chu.

Tưởng Tích Tích không dám nhúc nhích, phía trên thân thể nàng ta đã bị chuột bò đầy, hiện tại cuối cùng nàng ta cũng biết mùi vị bị chuột điều khiển là như thế nào, bộ lông trơn trượt bám chặt trên người nàng ta, bọn chúng dường như có thể cảm nhận được bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào của nàng ta. Chẳng hạn như hiện tại tuy rằng nàng ta đang cực kỳ khiếp sợ nhưng càng trong lòng càng nghi ngờ nhiều hơn, ba người này rốt cuộc là ai? Tại sao nàng ta chưa từng nhìn thấy họ trong thị trấn? Còn Ma tằm, chẳng phải hắn đã chết chưa? Tại sao hắn ta lại chui vào một cơ thể khác và sống lại?

Những con chuột trên cơ thể nàng ta nhạy bén cảm nhận được tâm tư của nàng ta, những tiếng kêu “chít chít” vang lên, truyền đạt mọi suy nghĩ của nàng ta đến người đàn ông đang đi phía trước kiệu hoa.

Quả nhiên chẳng bao lâu, người đàn ông trung niên che miệng cười vài cái: “Nương tử, nàng cho rằng ta dễ đối phó như vậy sao? Tuy rằng nó là vật cưỡi của Thái Sơn Đại Đế, nhưng ta có bộ lông không bị phá hủy, ta có thể tái sinh, đó là lý do tại sao chúng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ bị xóa sổ hoàn toàn”

Tưởng Tích Tích vã mồ hôi lạnh ra, hóa ra những gì Phàn phu nhân nói là sự thật, ác mộng sẽ không có hồi kết, sẽ không có hồi kết…

Kiệu hoa lắc lư vài cái, sau đó đột nhiên nghiêng về một bên, Tưởng Tích Tích bị hất tung cả bốn chân lên trời, mơ mơ hồ hồ, nhất thời không tìm được phương hướng của kiệu hoa nữa. Khi nàng ta cuối cùng cũng đã làm rõ được chuyện gì đang xảy ra, nàng ta lại phát hiện ra rằng tất cả những con chuột đang khống chế mình đều đã chui ra ngoài, bên ngoài có tiếng bước chân dày đặc và gấp gáp, những con chuột này dường như đang chạy trốn tứ phía, khiến nàng ta lo lắng không biết phải làm sao.

“Ngươi là ai?” Giọng nói lanh lảnh lần nữa vang lên, nhưng lần này, nó căng cứng và tràn đầy sự sợ hãi.

“Yên phận ở dưới đáy sông tốt biết bao nhiêu. Cứ phải kiêu ngạo, mơ tưởng viển vông, muốn nếm thử mùi vị làm con người. Vậy thì ngươi nói cho ta biết, làm người có thật sự tốt như vậy không?”

Nghe được giọng nói quen thuộc này, Tưởng Tích Tích cảm thấy tim mình như mọc thêm đôi cánh, kích động muốn bay ra khỏi cổ họng. Nàng ta vội vàng leo ra khỏi kiệu hoa, nhìn bóng dáng xinh đẹp trước kiệu hoa, đôi mắt ngấn lệ, nhưng cuối cùng nàng ta cũng nhịn lại được.

“Con người nghi kỵ, lừa dối lẫn nhau, ích kỷ và nham hiểm, chỉ vì một chút tư lợi mà tương tàn đồng loại, thật là quá đáng ghét” Giọng nói càng cao hơn, sắc bén như kim thép: “Thế nhưng, sau khi làm người, không biết tại sao, ta lại muốn thử lại một lần nữa, không muốn trở lại thành chuột nữa”

Giọng nói đó bật cười, giống như một chuỗi chuông bạc rung rinh trước gió: “Chỉ trong hơn mười năm ngắn ngủi, những chuyện nên học hay không nên học ta đều đã học hết tất cả rồi, chuột yêu, vậy ngươi có biết rằng tuy thế gian này rất nham hiểm, nhưng nó cũng có quy tắc trừng phạt của mình. Đã một con người, thì người sẽ bị nó quản thúc”

“Quy tắc trừng phạt gì?”

“Giết người đến mạng, nợ máu trả máu”

Trên đầu có một cơn gió thổi qua, Tưởng Tích Tích cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, bị thứ gì đó nắm lấy trong tay.

“Ngươi đừng tới đây, nếu còn tới đây nữa, ta sẽ cắn đứt cổ ngươi…” Những lời này gần như điên cuồng, giọng nói sắc bén xuyên thủng bầu trời hỗn loạn.

“Ào ào”

Một bóng người lướt qua cánh tay của Tưởng Tích Tích, bên tai lại vang lên chống đỡ trợ phía sau đột nhiên biến mất, nàng ta nghiêng người ngã xuống đất, nhưng một chất lỏng nóng hổi đã trượt xuống sau lưng nàng ta.

Nàng ta quay đầu lại thì thấy bàn tay đang nắm lấy nàng ta đã bị đứt lìa, phía sau nàng ta là người đàn ông bị đứt tay đang quỳ trên mặt đất không ngừng quỳ lạy: “Cô nương tha mạng, cô nương tha mạng, cô nương là một nhân vật như thế nào chứ, đừng để ta làm vẫn đục bàn tay của cô nương”

Yến Nương lạnh lùng cười một tiếng, đưa lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên mi mắt của Tưởng Tích Tích: “Đừng nhìn”

Trước mặt nàng, Tưởng Tích Tích rất phục tùng và ngoan ngoãn, tuy rằng nàng ta ngoan ngoãn không nhìn cảnh tượng tàn sát đẫm máu, nhưng nàng ta có thể nghe thấy tiếng nát da lòi xương, đầu rơi máu chảy, nhưng cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh ghê tởm.

Yến Nương ra tay rất tàn nhẫn, nó nói, chỉ cần ta còn một mảnh lông không bị hủy mất thì có thể tái sinh, như vậy nàng sẽ để nó chết sạch sẽ, không để lại một sợi lông nào.

Không biết đã qua bao lâu, nhiệt độ trên mi mắt biến mất, Tưởng Tích Tích mở mắt, chậm rãi đi tới trước mặt bóng dáng xinh đẹp.

“Yến cô nương”

“Việc ngươi giao phó lại cho ta trước khi khởi hành thực sự là quá phiền phức. Thứ lỗi cho sự kém cỏi của ta, Tưởng cô nương, nhiệm vụ này giao lại cho cô vậy”

(Hết quyển 10)

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)