Quần áo trên người con chuột lớn nứt ra, hoàn toàn bại lộ nguyên hình trước mặt Tưởng Tích Tích. Đó là một con chuột còn cao hơn con người một đoạn, cả người mọc đầy lông dài màu xám, đứng thẳng giống như một cái bừa cào sắc bén. Chẳng qua hắn ta hơi khác một chút so với chuột bình thường, hai chân của hắn ta rất rắn chắc, nửa thân dưới giống hệt con người, đủ để chống đỡ thân thể đứng thẳng và đi lạiNhưng hiện tại đối mặt với kẻ địch nguy hiểm, nó quyết đoán nằm cơ thể mập mạp xuống mặt đất rồi nhảy vụt ra ngoài cửa, phía sau còn dấy lên một trận gió lớn.
Mèo trắng kêu một tiếng rồi đuổi sát theo sau con chuột lớn, hai con thú chạy như bay trên đường phố của trấn Đạm Thủy, cuộn lên từng trận cát bụi che trời lấp trăng.
Tưởng Tích Tích đi theo phía sau. Nàng ta nhìn từ xa thấy hai bóng đen chạy về phía núi Thanh Luân, bèn thi triển khinh công đuổi theo tới nơi đó. Vừa đi tới chân núi, nàng ta đã nhìn thấy mấy tảng đá lớn san sát nhau lần lượt lăn xuống từ sườn núi. Tưởng Tích Tích dõi mắt về phía xa, phát hiện trên núi có hai luồng khói đen đang dây dưa khó phân biệt. Nàng ta không dám trì hoãn nữa, vội dùng trường kiếm đẩy mấy tảng đá đang liên tục rơi xuống kia ra rồi trèo lên núi từng chút một. Lúc đến gần miếu Tằm Thần, Tưởng Tích Tích chợt nghe thấy một tiếng gầm truyền ra từ trong rừng, đỉnh đầu cũng bị phủ một bóng đen vô cùng lớn.
Nàng ta ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt sắc bén. Đó là một con mèo, một con mèo đen nhánh nhưng lại chẳng có chút lông mao nào, chẳng qua dáng người của nó rất lớn, cái đầu cũng to ngang với tán cây dâu tằm. Nó nhìn Tưởng Tích Tích rồi chợt ném một thứ tròn tròn xuống cạnh chân nàng ta, chính là con chuột lớn kia. Lưng của hắn ta bị cào đến máu thịt lẫn lộn, cổ cũng bị cắn rách, hiển nhiên đã không còn thở nữa.
Tưởng Tích Tích lùi về phía sau hai bước, quan sát bóng đen như ẩn như hiện trước mặt: “Mi vẫn luôn nhập vào cơ thể của mèo trắng đúng không? Nhưng mi… Rốt cuộc mi là ai?”
Bóng đen hơi giật giật chân, sau đó đá một mảnh vải dính đầy bùn đất đến trước mặt nàng ta. Tưởng Tích Tích nhặt nó lên, phủi bùn đất phía trên đi rồi cẩn thận quan sát. Nàng ta nhận ra đây là túi thơm của mình, trước khi đi, Yến Nương đã đặc biệt giao cho nàng ta, nói là có thể cứu lúc nguy cấp. Ngày vừa đến trấn Đạm Thủy, con ngựa bị hoảng sợ nên đã cõng theo hành lý chạy mất. Có lẽ túi thơm đã bị rơi xuống núi, sau đó linh hồn bên trong chui ra rồi nhập vào cơ thể của mèo trắng, vẫn luôn bảo vệ nàng ta.
Tưởng Tích Tích nhẹ nhàng vuốt ve móng vuốt của mèo đen, tuy không sờ được, nhưng nàng ta vẫn rất dịu dàng: “Cảm ơn mi, nếu giữa đường mi không chặn ta lại, có lẽ ta đã liều lĩnh xông vào Dụ phủ, có khi hiện tại đã thật sự trở thành tân nương của con chuột lớn này rồi”
Con mèo cúi xuống, cọ lên người nàng ta một chút. Sau đó, nó chậm rãi đi đến chân núi, móng vuốt cực lớn vỗ xuống mặt đất, mấy tảng đá cản đường lập tức bị vỡ nát và lăn ra bốn phía.
Nó quay đầu lại nhìn Tưởng Tích Tích rồi gào lên một tiếng, bốn móng vuốt vừa thu về đã bay về phía bầu trời, thân ảnh to lớn lập tức biến mất giữa chân trời bao la.
Sau khi nhìn theo nó rời đi, Tưởng Tích Tích quay đầu lại, ghét bỏ nhìn thi thể con chuột lớn một cái rồi kéo đôi chân nặng như chì chậm rãi xuống núi. Nàng ta không chú ý tới có con chuột nhỏ chui ra từ bụi cỏ, nó chạy đến bên cạnh con chuột lớn rồi dùng sức ngửi người hắn ta, sau đó cuộn người lên, chui vào vết thương lớn trên cổ hắn ta.
***
Ngày người dân trong trấn đốt thi thể cạnh sông Nam Chu, Tưởng Tích Tích nhận được thư của Trình Mục Du. Trong thư nói tình hình đã dần lắng xuống, tuy vẫn chưa tìm được cả gia đình Vu Phương, nhưng Thánh thượng đã thu hồi lệnh ban hôn, mấy ngày nữa hắn sẽ tới nơi này để đón nàng ta về.
Tưởng Tích Tích nhìn khói đen bốc lên, cẩn thận cất bức thư vào trong vạt áo. Đúng vậy, đã đến lúc đi rồi, hiện tại mọi chuyện đều được giải trừ, nàng ta cũng nên trở về thôi.
Lúc chạng vạng, Tưởng Tích Tích vừa thu dọn bát đũa, vừa nói chuyện với Phàn phu nhân. Mấy ngày nay, tâm trạng của bà có chuyển biến tốt hơn một chút, đã có thể xuống giường đi lại, nhưng Tưởng Tích Tích nhìn ra được, những ngày tháng tốt đẹp trong quá khứ sẽ vĩnh viễn không quay lại, quãng đời còn lại của bà chỉ có thể sống trong sự hối hận và hoài niệm người thân mà thôi.
“Phu nhân, bà sống ở đây một mình cũng không có ai chăm sóc, hay là bà về Tân An với ta đi, đại nhân có tấm lòng lương thiện, nhất định sẽ đồng ý thu nhận bà”
Phàn phu nhân cười nhẹ: “Ai cũng nói lá rụng về cội, ta đã đến cái tuổi này rồi, ở lại cố hương vẫn tốt hơn”
“Nhưng mà…”
Phàn phu nhân vỗ mu bàn tay nàng ta: “Cô không cần khuyên ta, ta đã quyết rồi. Nhưng cô vẫn nên nhanh chóng rời đi thì tốt hơn, đi thật xa nơi này, vĩnh viễn đừng quay lại”
Thấy vẻ mặt bà khác thường, Tưởng Tích Tích khó hiểu hỏi: “Phu nhân, sao ta phải nhanh chóng rời đi chứ, ta ở cùng bà thêm một khoảng thời gian nữa không tốt sao?”
Phàn phu nhân nhìn ra ngoài cửa, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Cô nương, ta đã nói với cô từ trước rồi mà, chuột là một loài động vật cực kì mang thù, hơn nữa khả năng sinh sản và thích ứng của chúng rất mạnh, căn bản giết không hết. Ta sợ sẽ có ngày chúng nó quay lại. Cô không biết đấy thôi, trong lịch sử của trấn Đạm Thủy, chúng nó vẫn luôn chiếm một vị trí nhỏ, người và chuột giao chiến, cũng không phải chỉ mới hai lần như vậy. Cuộc chiến này chưa bao giờ thật sự chấm dứt cả. Ta sinh ra và lớn lên ở trấn Đạm Thủy nên không thể đi được, nhưng cô thì khác, nơi này không phải là nhà của cô, cô rời đi nhanh một chút cũng không có gì hại cả”
Ánh trăng treo bên cửa sổ, ánh sáng bạc chiếu đầy khắp căn phòng.
Tưởng Tích Tích nằm trên giường, đôi mắt trợn tròn, ngửa mặt nhìn xà nhà, rất lâu vẫn không ngủ được. Nàng ta nghĩ đi nghĩ lại về câu mà Phàn phu nhân nói vào ban ngày: Ta sợ sẽ có ngày chúng nó quay lại và gây bất lợi cho cô.
Quay lại ư? Ma tằm đã chết, bị đâm chết, nàng ta đã tận mắt nhìn thấy mà. Hơn nữa người dân trong trấn đã thiêu hủy hết thi thể, cũng dựa theo phương pháp của Trình đại nhân mà dùng bồ kết tắm rửa hằng ngày, không dám qua loa một chút nào. Chiếu theo tình hình trước mắt, bất kể là nạn chuột hay dịch bệnh đều đã được loại bỏ, toàn bộ trấn Đạm Thủy cũng khôi phục lại sự yên ắng như ngày xưa, nhưng tại sao Phàn phu nhân lại nói ra những lời đáng sợ đó chứ?
Chẳng lẽ bà quá đau lòng nên đầu óc không còn tỉnh táo nữa? Chuyện này cũng có khả năng, dù sao hai đứa con gái liên tục qua đời chỉ trong vỏn vẹn vài ngày, sao người bình thường có thể chịu đựng nổi đả kích này chứ.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tưởng Tích Tích ít nhiều cũng thoải mái hơn một chút, nhưng nàng ta vẫn ôm bảo kiếm vào ngực, tay chạm vào chuôi kiếm hơi lạnh rồi mới dám nhắm mắt lại chợp mắt một lúc.
Nàng ta vẫn rất sợ, tuy đã suy nghĩ cẩn thận rồi, nhưng vẫn không thể thoải mái về mặt tâm lý được. Nàng ta luôn có một cảm giác rất khó giải thích, cũng chính sự thần bí và kì quái này càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi hơn.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ dần nhỏ lại, nhưng lại một âm thanh du dương khác vang lên, còn mang theo chút vui mừng.
Tưởng Tích Tích mở to mắt: Đêm hôm khuya khoắt, sao lại có tiếng kèn?