Tưởng Tích Tích chạy như điên trên con đường chính của trấn Đạm Thủy. Trên đường đi, nàng ta có thể nghe được tiếng kêu rên thấp thoáng truyền ra từ nhà cửa ở hai bên đường. Ma tằm đã tỉnh, dịch bệnh bắt đầu lây lan, trấn Đạm Thủy lại lâm vào nguy cơ giống như mười sáu năm trước. Nhưng bây giờ nơi này đã không còn bồ kết nữa, làm sao để khống chế sự lây lan của dịch bệnh đây?Song đây không phải chuyện khiến nàng ta sốt ruột nhất lúc này. Nàng ta bị lừa rồi, ban đầu định dùng kế điệu hổ ly sơn, thế mà bị hắn ta dùng một chiêu phản lại. Bên trong thân thể của Dụ Vô Thương bị nhồi đầy chuột, vậy chẳng lẽ bản thể của Ma tằm vẫn còn ở Dụ phủ ư? Liệu Phàn Tình đã chết dưới miệng chuột chưa?
Nghĩ tới đây, bước chân của nàng ta nhanh hơn, chạy thẳng về phía Dụ phủ.
Cửa Dụ phủ mở rộng, một tấm thảm đỏ trải dài từ bên trong ra, trong sân còn treo hai hàng đèn lồng đỏ, tấm biển ở cửa cũng được quấn tơ lụa đỏ xung quanh, trên bàn ở tiền đường còn thắp hai ngọn nến đỏ lớn, cảnh tượng rất vui mừng.
Tưởng Tích Tích nhìn khung cảnh đỏ rực trước mắt, trong đầu vô cùng mơ hồ, bước chân cũng chậm lại, do dự có nên bước vào cánh cửa hay không.
Đang âm thầm suy xét thì có hai đoàn chuột nhỏ lần lượt chạy ra từ trong sân, hàng ngũ chỉnh tề, giống như đã được huấn luyện qua vậy. Chúng nó xếp hàng ở hai bên cửa lớn rồi đồng loạt quay đầu kêu ‘chít chít’ với Tưởng Tích Tích, dường như đang hoan nghênh nàng ta đến.
Tưởng Tích Tích cắn chặt môi, trái tim cũng hạ xuống, sau đó nàng ta sải bước đi vào cửa, theo tấm thảm đỏ mà đi tới tiền đường.
Đối diện với mặt tường, chữ song hỷ màu vàng khiến mắt nàng ta nhoi nhói. Tưởng Tích Tích nhìn xung quanh, phát hiện đồ trang trí của Dụ phủ đã được đổi mới hoàn toàn, hiển nhiên là sắp cưới tân nương vào cửa.
Dụ Vô Thương điên rồi sao? Lúc này mà lại kết hôn? Nhưng ai là tân nương chứ?
Vấn đề này rất nhanh đã có đáp án, phía sau nàng ta truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, quay đầu lại thì thấy Phàn Tình bê một cái khay màu vàng đen, trong khay đựng một bộ hỉ phục màu đỏ thắm, đang lắc lư bước qua cánh cửa mà đi về phía nàng ta.
“Phàn Tình”
Tưởng Tích Tích vừa định tiến lên, nhưng dưới chân lại chợt dừng lại, khí lạnh truyền từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, khiến cả người nàng ta lạnh lẽo đến thấu xương.
Phía dưới cổ áo Phàn Tình có một vết thương rất sâu, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương trắng thấp thoáng bên trong, nhưng không hề có máu chảy ra. Điều này có nghĩa nàng ta đã chết được một thời gian, máu cũng chảy khô rồi.
Tưởng Tích Tích nhịn nước mắt xuống, nhìn Phàn Tình đang bước từng bước về phía mình. Tay áo của nàng ta phồng lên, chắc là chật ních chuột. Chúng chỉ huy thân thể nàng ta lấy bộ hỉ phục mới tinh kia ra khỏi khay, run rẩy ướm lên người Tưởng Tích Tích để so thử. Sau đó, Phàn Tình không biến sắc gật đầu, hiển nhiên rất vừa lòng với kích thước của bộ hỉ phục này. Nàng ta đặt y phục sang một bên, bắt đầu cởi từng nút thắt trên cổ áo của Tưởng Tích Tích, ngón tay nàng ta rất lạnh, chạm vào da khiến Tưởng Tích Tích hoảng sợ đến run rẩy.
“Ta tự làm” Nàng ta giật y phục rồi xoay người đi vào bên trong.
“Tốt, ta còn tưởng cô sẽ phản kháng đấy, bây giờ xem ra cô cũng là một người biết xem xét thời thế” Ngoài cửa chợt truyền đến một giọng nói chói tai, âm thanh rất cao, giống như hắn ta đang cố gắng tỉa tót từng câu từng chữ để khiến câu nói trầm bổng hơn vậy.
Tưởng Tích Tích quay đầu lại, nàng ta nhìn thấy một người đứng bên dưới chiếc đèn lồng đỏ ngoài cửa, hắn ta mặc một chiếc áo bào trắng, trên đầu đội mũ.
Bởi vì bị mũ che khuất nên nàng ta không thấy rõ khuôn mặt thật sự của hắn ta. Nhưng miệng hắn ta vừa nhọn vừa dài, vươn ra bên ngoài mũ, hai bên còn có mấy chòm râu thưa thớt.
Chuột, một con chuột vô cùng lớn.
Tưởng Tích Tích cảm giác tóc mình đã dựng đứng hết lên, một cảm giác vừa ghê tởm vừa sợ sệt tràn ngập ngực nàng ta, khiến nàng ta không nhịn được mà che miệng mình lại.
“Tại sao lại là ta?” Tưởng Tích Tích nghe được câu này thốt ra từ trong hổ họng của mình, nhưng những lời này giống như không phải do nàng ta nói ra, nó nhẹ nhàng lơ lửng truyền trong tai tựa như ở trong mộng vậy.
“Từ đầu đến cuối, tiện nhân này chỉ vì tiền thôi, chưa từng thật lòng với ta được ngày nào cả. Nhưng cô thì khác, ta nhớ cô từng nói, cô kết bằng hữu chỉ nhìn vào hai chữ thoải mái. Yên tâm, ta sẽ khiến cô sau này, à không, khiến cô vĩnh viễn được thoải mái an nhàn, sống cuộc sống tốt đẹp nhất thế gian”
Hóa ra hắn ta vẫn còn ký ức của Dụ Vô Thương, Tưởng Tích Tích suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu: “Rốt cuộc ngươi là ai? Không phải ngươi là con của Tằm Thần à? Vì sao…”
Dưới mũ truyền tới một tiếng cười âm trầm: “Lão già kia làm hỏng chuyện tốt của ta, đương nhiên ta sẽ không bỏ qua cho ông ta. Lúc ông ta cùng Tiểu Thúy sinh ra dã chủng này, ta đã nhân cơ hội tập kích rồi nuốt ông ta vào cơ thể mình. Nhưng dù sao cũng là Tằm Thần, nguyên thần của ông ta vẫn áp chế ta, không cho ta đi ra, vậy nên ta chỉ có thể thừa dịp lúc tâm trí Dụ Vô Thương bị dao động mà lén chạy ra, hút tinh phách của con người để khôi phục nguyên khí” Hắn ta run tay áo, đi về phía trước vài bước: “Nhưng bây giờ thì tốt rồi, nguyên thần của lão già kia đã bị ta nuốt chửng nên sẽ không làm gì được ta nữa. Từ nay về sau, trấn Đạm Thủy chính là thiên hạ của ta, cô nương, hai chúng ta ở đây làm một đôi thần tiên quyến lữ được không?”
Hắn ta cười hì hì đi về phía Tưởng Tích Tích, mũ rơi xuống, lộ ra cái đầu chuột cực lớn hình tam giác, ánh mắt đảo tròn. Hắn ta nhếch miệng, lộ ra hai cái răng trước sắc bén: “Cô nói xem, nếu Trình Mục Du biết cô gả cho ta thì sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?”
“Trình đại nhân? Ngươi biết lai lịch của ta?” Tưởng Tích Tích giật mình.
“Phàn Khánh Phong đã chết, Tằm Thần cũng đã chết, thế mà kẻ khởi xướng kia lại còn sống. Ta bị bọn họ áp chế suốt mười sáu năm, sao có thể nhịn được chứ, nhưng mà” Hắn ta vươn móng vuốt bén nhọn, trượt lên gò má Tưởng Tích Tích: “Nếu hắn biết ta cưới cô, chắc sẽ tức điên lên nhỉ, đến lúc đó lại giết hắn cũng không muộn”
Hiện tại hai người dán rất gần, Tưởng Tích Tích ngửi thấy một mùi rất thối trên người hắn ta, còn xen lẫn một mùi tanh của bèo nước, sao lại như vậy chứ?
Mũi của con chuột cũng giật vài cái, đôi mắt xanh chợt dừng lại trên bụng Tưởng Tích Tích: “Cô mang theo cái gì trên người vậy?” Giọng của hắn ta rất căng thẳng, bên trong đầy cảnh giác.
Đường như là đáp lại câu hỏi của hắn ta, trong y phục của Tưởng Tích Tích chậm rãi phồng lên một cục, nếp gấp mỏng manh lập tức chuyển động như lượn sóng.
“Meo”
Một con mèo trắng chui ra từ trong tay áo của nàng ta rồi vững vàng rơi xuống trước người con chuột lớn. Nó ngáp một cái thật sâu, thắt lưng mềm mại duỗi ra, giống như bị người ta quấy nhiễu mộng đẹp.
“Đây là cái gì?”
Con chuột lớn lui về phía sau, hắn ta nhìn thấy phía sau mèo trắng hiện lên một cái bóng cực lớn có bộ lông màu đen, răng nanh cũng hiện rõ, hai đôi mắt giống như chậu đồng mà toát lên vẻ hung ác.
“Meo”
Nó lại kêu một tiếng, âm thanh không lớn, nhưng truyền vào tai chuột lớn lại giống như tiếng quỷ gào. Nó cong người lại rồi nhào về phía chuột lớn.