Chiếc áo bào trắng trên người Vô Thương căng phồng lên, vô số con chuột đều thuận theo tay và cánh chân nó bò ra, chạy khắp phòng tằmTa sợ đến mức người mềm nhũn, may mà lão gia bình tĩnh bịt chặt miệng ta, vừa kéo vừa lôi ta về phòng.
“Lão gia, rốt cuộc nó là thứ gì?” Ta ngồi phịch xuống đất, như hỏi ông ấy cũng như hỏi bản thân, chẳng lẽ đứa cháu ta nuôi bốn năm là một con quái vật sao?
“Không giữ được, không giữ nó được…” Lão gia lẩm bẩm, ông ấy nhìn sắc trời dần sáng ngoài cửa sổ, trong lòng đã hạ quyết tâm.
Nhưng ngày hôm sau, Vô Thương đã trở lại bình thường, dường như đã không còn nhớ việc mình đã làm đêm qua, còn vô cùng thân thiết gọi ta là ngoại tổ mẫu, kéo tay ta làm nũng, nói với ta là sau này nó sẽ không làm tổn thương bản thân nữa.
Ta nhìn nó, lòng lại bắt đầu dao động, ta biết lão gia cũng như mình. Những ngày này, ngày nào ông ấy cũng thở dài, tóc cũng đã bạc hơn nửa. Ông ấy bị suy nghĩ đó giày vò đến tiều tụy, dù sao thì trên đời này có mấy ai có thể ra tay để giết cháu mình chứ?
Vài ngày sau, một hôm, lão gia cho gia nô về nhà thăm người thân. Ta biết, cuối cùng ông ấy cũng hạ quyết tâm.
Ta thấy ông ấy đi vào phòng Vô Thương, nghe tiếng kêu cứu càng ngày càng nhỏ dần, trái tim như bị ai đó dùng dao đục khoét, đau đến nỗi không đứng vững được. Một lúc sau, tiếng khóc của lão gia từ trong phòng truyền ra, ta biết mọi thứ đã kết thúc rồi.
Hai bọn ta nhân lúc trời tối chôn Vô Thương dưới mộ mẹ nó, cũng không dám liếc nhìn ngôi mộ đó, chạy như bay ra khỏi nghĩa địa.
Ta sợ, tự tay giết chết cháu mình, nếu Thần Phật nhìn thấy, có lẽ sẽ phải sám hối trong địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Nhưng nào ngờ Vô Thương vẫn chưa chết, hơn nữa còn bị hai tỷ muội cô phát hiện. Không phải, không phải nó không chết, mà bởi vì cái thứ trong cơ thể nên nó mới không dễ chết.
Vô Thương lại về nhà rồi.
Nó vẫn thông minh, lanh lợi như ban đầu, ngày nào cũng thích bám lấy ta, gọi là ngoại tổ mẫu. Nhưng ta biết thứ trong cơ thể nó vẫn chưa đi. Hắn biết hai người bọn ta biết bí mật của hắn nên một ngày nào đó hắn sẽ tới trả thù.
Quả nhiên ta đã đoán đúng, nửa tháng sau lão gia đến miếu Tằm Thần bái tế nhưng lại không trở về. Ngày hôm sau, người ta nhìn thấy thi thể ông ấy bên bờ sông.
Là hắn giết lão gia, chắc chắn là hắn.
Từ đó về sau, để bảo vệ bản thân, ta bắt đầu giả điên, giả vờ quên hết mọi chuyện trước đây. Hình như hắn đã bị ta lừa nên không ra tay với ta nữa.
Trong những năm qua, ta sống với hắn dưới một mái nhà nên cũng nhận ra điểm yếu của hắn. Dường như không phải lúc nào hắn cũng có thể khống chế được cơ thể của Vô Thương. Những lúc Vô Thương buồn bã, tức giận, hắn mới thừa cơ xâm nhập, sai khiến nó làm việc ác. Ta đoán chắc là hắn bị thứ gì đó trói buộc, không thể hoàn toàn phát huy. Nhưng mấy ngày trước xảy ra chuyện đó, khiến Vô Thương căm phẫn đến đỉnh điểm, cho hắn cơ hội. Xem ra hắn đã thoát khỏi trói buộc, hoàn toàn chiếm lấy cơ thể của Vô Thương”
“Chuyện gì?”
Phàn Tình đã sợ đến mức mất bình tĩnh, nàng ta siết chặt ngón tay già nua của Dụ lão thái thái.
Dụ lão thái thái chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Phàn Tình: “Chính là cô đấy, cô nương. Nó cố gắng hết sức để giúp cô nhưng cô lại từ chối nó. Suốt bao năm qua, chắc cô cũng hiểu rõ lòng nó. Nó thích cô, từ khi cô kéo nó ra khỏi mộ, sao nó có thể dễ dàng cho phép cô rời xa mình”
“Nếu vậy… Vương Ngộ Thần cũng bị hắn giết sao?” Phàn Tình run rẩy hỏi.
“Đương nhiên nó phải giết hắn, lúc nhỏ nó đã từng bị hắn sỉ nhục. Ngày đua thuyền, tên tiểu tử không biết trời cao đất dày đó lại diễn lại trò cũ. Cô biết không, trước khi đua thuyền, Vô Thương gặp hắn trong rừng, tên tiểu tử đó kéo cổ áo Vô Thương, lôi nó xuống xe. Còn đắc ý nói với Vô Thương rằng cô đã là người của hắn từ lâu rồi, bảo nó đừng mơ mộng hão huyền nữa. Cô nghĩ xem, Vương Ngộ Thần có đáng chết không?”
“Vậy còn Phàn Âm? Tại sao hắn lại giết Phàn Âm?”
Dụ lão thái thái cười giễu: “Muội muội của cô, nhìn thì vô hại nhưng thực ra còn độc ác hơn cả rắn rết. Có lẽ cô không biết, nàng ta đã nhiều lần cải trang thành cô để đến tìm Vô Thương đòi tiền. Vậy cũng thôi, hôm đua thuyền, nàng ta tình cờ nhìn thấy Vương Ngộ Thần tranh chấp với nó, bèn lợi dụng chuyện này để uy hiếp, nói Vô Thương cố ý giở trò với thuyền, muốn báo chuyện này với quan phủ, trừ phi đưa cho nàng ta năm mươi lượng bạc. Vậy nên Vô Thương đã hẹn gặp nàng ta trên núi Thanh Luân, nhân cơ hội này đẩy nàng ta xuống dưới vách đá”
Phàn Tình dần dần lùi ra sau, đôi tay đưa ra sau lưng sờ soạng trên bàn, hy vọng có thể sờ thấy thứ gì đó để phòng thân. Nhưng không còn kịp nữa, sau khi kể xong, Dụ lão thái thái quay đầu nhìn Phàn Tình, đôi mắt ánh lên ánh sáng xanh: “Cô nương, cô đổ nhiều mồ hôi quá, đang sợ hãi à?”
“Sao bà biết chuyện hắn giết Vương Ngộ Thần và Phàn Âm? Bà cũng đâu ở hiện trường…”
May mắn thay, cuối cùng cũng sờ được hộp kim chỉ, nàng ta cầm lên rồi ném về phía Dụ lão thái thái. Nhân lúc bà ta tránh, nàng ta nhanh chóng quay người chạy ra ngoài cửa. Vừa chạy ra đến cửa, nàng ta lập tức cảm thấy váy căng chặt, sợ hãi cúi đầu xuống thì nhìn thấy hàng chục con chuột đang bò từ bàn chân lên, có con còn chui vào y phục nàng ta, theo làn da mịn màng của nàng ta bò lên đến cổ.
“Dụ lão thái thái” nhìn Phàn Tình, khóe mắt giương lên, tiếng cười giễu chói tai rất đáng sợ. Lớp da già nua bị tiếng cười khiến run lên rách ra, giống như lớp y phục chậm rãi tuột khỏi người bà ta.
Một bóng kỳ lạ ánh lên trong mắt Phàn Tình, nó chậm rãi đi về phía nàng ta, càng ngày càng gần, ngón tay cong queo phủ lên gương mặt nàng ta.
“Á”
Một tiếng hét vang lên từ Dụ phủ, Tưởng Tích Tích đứng bên bờ sông Nam Chu nên đương nhiên không thể nghe thấy. Lúc này, nàng ta đang vắt óc suy nghĩ để kéo dài thời gian, hy vọng Phàn Tình có thể tìm ra bí mật của Ma tằm.
“Dụ công tử” Nàng ta chỉ vào con sông: “Tuy trấn Đạm Thủy không có ngư dân nhưng cũng có thể tranh thủ làm vài con thuyền nhỏ, cho người chèo từ đây đến bờ bên kia…”
Thích thúc bị trượt chân, xe bốn bánh lao về phía trước, lao xuống sông Nam Chu.
Một lúc sau, mặt sông nổi lên bong bóng nước, hàng trăm con chuột ngoi lên khỏi mặt nước, tập trung lại bên cạnh lớp da nổi trên mặt nước của Vô Thương, kêu chít chít.