Tân An Quỷ Sự

Chương 315: Bộ mặt thật

Chương Trước Chương Tiếp

Dụ Vô Thương bước nhanh vào sân sau, đến trước căn phòng có tiếng khóc truyền tới, qua cửa sổ, hắn ta nhìn chằm chằm vào bóng người đang quỳ trên mặt đất bái Phật bên trong, cầu Thần“Ngoại tổ mẫu, bà giả điên suốt bao năm qua, giờ đột nhiên trở lại bình thường, ta lại thấy không quen”

Giọng của hắn ta rất chói tai, âm cuối nâng cao như muốn bắt chước tiếng người nhưng vẫn luôn thiếu trình độ.

Dư lão thái thái bị giọng nói sắc bén này khiến cho giật mình, bà ta run rẩy quay người lại, đôi mắt vẩn đục đầy sợ hãi: “Ngươi về rồi… ngươi… về rồi…”

Dụ Vô Thương nhếch miệng: “Ta biết bà muốn gặp lão già chết tiệt đó từ lâu rồi, giúp ta một việc nữa ta sẽ cho bà được toại nguyện”

***

Thích thúc đẩy chiếc xe bốn bánh xiêu xiêu vẹo vẹo, mấy lần bánh xe bị mắc kẹt vào những vết nứt trên mặt đất, ông ta phải dùng hết “sức lực” mới lôi được xe ra và đi tiếp.

Tưởng Tích Tích đi bên cạnh, suýt nữa quên mất ông ta đã chết rồi, đưa tay ra định giúp đỡ nhưng khi nhìn thấy gương mặt vô cảm, ngửi thấy mùi thối thoang thoảng tỏa ra từ người ông ta, nàng ta bèn chậm rãi rút tay về.

Đúng vậy, sao nàng ta có thể giúp những con chuột đó chứ, chưa biết chừng hôm nay chính là ngày chết của mình, vậy trước khi chết, ít nhất cũng không thể khiến chúng dễ chịu.

Nàng ta đưa mắt nhìn Dụ Vô Thương đang ngồi trên xe bốn bánh, dọc đường, hắn ta không nói một lời. Không, phải nói là từ sáng nay nàng ta đến Dụ phủ, hắn ta vẫn chưa hề nói gì, chỉ gật đầu đồng ý với lời nói dối mà nàng ta bịa ra, sau đó để Thích thúc đẩy mình đi theo nàng ta ra ngoài.

Mặt trời chói chang, cái nắng như thiêu như đốt ép các con ve sầu của trấn Thanh Thủy phải ra ngoài, ra sức cất cao giọng hát trên cành cây và trong bụi cỏ. Nhưng trên cả con đường, ngay cả một người hóng mát cũng không có. Ngoài ba người họ ra, con đường chính này vắng tanh, người dân trong trấn sợ hãi tình hình dịch bệnh đột ngột này nên đều trốn trong nhà, không dám ra ngoài, sợ mình sẽ là người tiếp theo bị nghiền thành tro bụi.

Sông Nam Chu ở phía trước, Tưởng Tích Tích hắng giọng: “Ta cũng đột nhiên có một suy nghĩ, cảm thấy nếu đường bộ bị chặn, có lẽ có thể thử đường thủy” Nàng ta chỉ mặt sông phía trước: “Nếu tìm được một con thuyền tốt, để Thích thúc ra ngoài mua bồ kết về, có lẽ còn có thể cứu được tính mạng người dân, không biết cách này có được không?”

Phàn Tình nhìn ba người đi xa, mới nhẹ nhàng mở cửa lớn Dụ phủ. Lúc đầu, nàng ta thập thò trước cửa, cẩn thận nhìn vào trong, sau khi nhận ra bên trong không có chuột, nàng ta mới bước vào rồi chạy ra sân sau.

Nàng ta đến bên ngoài phòng của Dụ lão thái thái, qua giấy cửa sổ nhìn thấy bóng người đang ngồi trên giường, mới thở phào nhẹ nhõm, gõ cửa vài cái: “Ngoại tổ mẫu, ta là Phàn Tình, ta có thể vào không?”

Trong phòng vang lên một tiếng “rầm”, thì ra Dụ lão thái thái kích động quá nên ngã từ trên giường xuống, hai tay chống người bò về phía cửa: “Tiểu Tình, cô đến rồi, tốt quá rồi, ta có chuyện muốn nói với cô, mau vào đi”

Phàn Tình vội vàng vào phòng đỡ bà ta dậy, tay vuốt ngực gầy gò của lão thái thái: “Bà đừng vội, trong chốc lát Vô Thương sẽ không về đây, có gì thì từ từ nói”

Dụ lão thái thái cầm lấy tay áo Phàn Tình, đôi mắt vẩn đục bao phủ một lớp sương mù: “Đứa cháu đó của ta, nó không phải người, không phải là người.

Người trong trấn đều biết Vô Thương được cắt từ da ngựa nên mọi đều tưởng nó là con của Tằm Thần. Lúc đầu, ta và lão gia cũng nghĩ như vậy nên bọn ta đã nỗ lực chăm sóc nó. Không chỉ bởi vì nó là một đứa trẻ đáng thương mà còn là một cột nhục duy nhất mà Tiểu Thúy để lại cho Dụ gia. Du Thương dần dần lớn lên, nó rất thông minh, nhìn lão gia tính toán sổ sách, luôn tìm ra lỗi sai đầu tiên. Mọi người đều nói bàn tính còn chẳng nhanh nhạy bằng nó, lớn lên chắc chắn sẽ giỏi buôn bán.

Nhưng người thông minh luôn dễ dàng cảm nhận được những cái nhìn của người khác về mình, nhất là cái nhìn không mang ý tốt.

Sau khi hiểu lý lẽ, Vô Thương nhận ra mình không giống người khác. Lúc đầu, nó luôn hỏi lão gia tại sao người khác đều có chân mà nó lại không có. Lão gia nói trên đời có hàng ngàn hàng vạn người nhưng lại không có ai giống hệt nhau, nên nó không hề đặc biệt.

Nhưng những người khác lại không thông suốt như lão gia, càng không bao dung và có thiện ý với một người không cùng huyết thống. Ở bên ngoài, Vô Thương thường xuyên bị ức hiếp những đứa trẻ đó còn đặt những biệt danh xúc phạm. Lần nào về nhà cũng rất buồn nhưng nó chưa hết tính trẻ con, vẫn bị bọn trẻ thu hút, luôn muốn hòa nhập với bọn chúng. Nên lần nào cũng bảo người làm đẩy mình ra ngoài nhìn người khác chơi đùa.

Nếu sau đó không xảy ra chuyện kia thì trong mắt ta và lão gia nó cũng chỉ là một đứa trẻ xấu số mà thôi. Nhưng vào đêm mưa đó mới khiến ta lần đầu tiên nhận ra, đứa cháu này của mình thật sự không giống người khác, không phải cơ thể mà là linh hồn, hình như trong cơ thể của nó còn có một người khác.

Hôm đó, xe của Vô Thương đã bị mấy thằng nhóc cướp mất, nó bò hơn một canh giờ mới về đến nhà. Sau khi vào nhà, nó liền nhốt mình trong phòng. Lúc chạng vạng tối, đám nô bộc phá cửa xông vào thì thấy nó ngã trên mặt đất, đỉnh đầu bị thương, máu chảy đầm đìa.

Tối đó, lão gia lập tức tìm những đứa trẻ ức hiếp Vô Thương, cho chúng một bài học. Nhưng chuyện không dừng lại ở đây, tối đó là lần đầu tiên ta và lão gia nhìn thấy bộ mặt thật của cháu mình. Lão gia cũng vì vậy mà mất mạng.

Đêm đó ta ngủ không yên, Vô Thương vô duyên vô cớ bị sỉ nhục như vậy, lòng ta rất khó chịu. Như thể bị hòn đá lớn chặn, cứ nghĩ đến tương lai của nó là ta lại càng thương nó, nằm trong chăn khóc một lúc lâu mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, ta bị lão gia gọi dậy, ông ấy nói hình như nhìn thấy Vô Thương đi ngang qua, đi về phía phòng tằm.

Ta tưởng lão gia bị rối loạn tâm thần, Vô Thương không có chân, làm sao mà “đi” đến phòng tằm được. Nhưng lão gia lại khăng khăng người đó chính là nó, nên ta đành phải đi với với ông ấy, đuổi theo đến trước phòng tằm. Bọn ta thật sự nhìn thấy nó, nó mặc y phục màu trắng, đầu đội mũ, đứng trong phòng tằm, đưa lưng về phía bọn ta.

Đang định gọi nó thì lại đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt, đưa mắt nhìn thì thấy những con chuột chen chúc trong phòng, đông nghịt, rất nhiều con chuột đang ngồi xổm trên mâm, điên cuồng ăn những con tằm chưa kết kén.

Ta đang định gọi thì lại bị lão gia bịt miệng, thuận theo cánh tay ông ấy chỉ, ta nhìn thấy nơi những con chuột đó chui ra, chúng đều chui ra từ y phục của Vô Thương.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)