“Cô muốn biết nguyên nhân cái chết của Dụ lão gia? Chuyện này đã xảy ra rất nhiều năm rồi, sao đột nhiên cô lại nhắc đến chuyện này?” Phàn Tình nhìn Tưởng Tích Tích với vẻ mặt khó hiểu“Tỷ cứ nói trước cho ta biết. Chốc nữa, ta sẽ giải thích lý do rõ ràng cho tỷ”
“Ta cũng chỉ nghe mẹ kể rằng, cái chết của ông ấy không có gì bất thường cả. Thế nhưng, giống như Phàn Âm, Dụ lão gia cũng bị rơi từ trên vách đá đó xuống và chết”
Lòng bàn tay của Tưởng Tích Tích đổ đầy mồ hôi. Nàng ta nắm lấy cánh tay của Phàn Tình và hỏi: “Dụ lão gia chết lúc nào?”
“Phàn Âm có từng kể với cô về việc Vô Thương bị chôn trong một ngôi mộ khi còn nhỏ không? Không lâu sau sự việc đó, Dụ lão gia đã một mình đi đến miếu Tằm Thần để cúng bái, nhưng ông ấy đã không trở về nhà. Dụ phủ phái người lên núi tìm Dụ lão gia thì phát hiện ông ấy đã chết dưới đáy vực” Cánh tay của Phàn Tình bị mồ hôi của Tưởng Tích Tích làm cho ướt đẫm. Nàng ta bèn mở lòng bàn tay của Tưởng Tích Tích ra nhìn và hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Cô mau nói rõ đi, chứ cứ lấp lửng như vậy thì lòng ta sẽ hỗn loạn đấy”
“Dụ Vô Thương có vấn đề”
Tưởng Tích Tích nhìn chằm chằm ra màn đêm đen vô tận bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói ra những lời này.
“Vấn đề? Vô Thương thì có thể có vấn đề gì chứ? Ta đã cùng hắn lớn lên, chưa bao giờ cảm thấy hắn khác biệt so với những người khác” Phàn Tình chờ mãi mà rốt cuộc Tưởng Tích Tích lại nói một câu như thế, khiến nàng ta đột nhiên cảm thấy đối phương đang phóng đại: “chuyện bé xé ra to”. Phàn Tình cầm lấy khăn nhúng vào chậu rồi lau người cho Phàn phu nhân – người vẫn còn đang mê ngủ.
“Vừa rồi, ta đã đến Dụ phủ. Lúc còn ở bên ngoài, xuyên qua khe cửa, ta đã nhìn thấy một đôi mắt chuột thấp thoáng bên trong. Nhưng sau khi bước vào, ta còn chưa kể mình vừa nhìn thấy cái gì thì Dụ Vô Thương đã chủ động nói rằng: Trong Dụ phủ có chuột cũng là chuyện bình thường. Vì sao hắn biết ta đã nhìn thấy một con chuột? Chỉ có loại người “giấu đầu hở đuôi” mới chủ động giải thích trước để xóa tan nghi ngờ”
Nghe vậy, Phàn Tình chợt dừng tay. Nàng ta quay đầu lại với vẻ mặt bình thản và nói: “Chuyện này chẳng có gì bất thường cả. Vừa rồi, cô cũng nói rằng thị trấn Đạm Thủy hiện đang bị chuột chiếm đóng, cho nên Vô Thương mới đoán thứ mà cô nhìn thấy là chuột đó thôi”
Tưởng Tích Tích cười lạnh và đáp: “Đúng vậy. Nếu chỉ riêng chuyện đó thì quả thực không chứng minh được điều gì. Nhưng những chuyện xảy ra tiếp theo càng không thể giải thích được. Dụ Vô Thương nói rằng, tất cả đám người hầu trong Dụ phủ đều đã bỏ chạy vì sợ Ma tằm. Thế nhưng, ta lại ngửi thấy mùi máu tươi của con người nồng đậm và tanh tưởi ở nội viện. Hơn nữa, ta còn nhìn thấy vết máu bắn tung tóe vẫn chưa được lau sạch ở góc tường của Dụ phủ. Tuy rằng chúng đã bị gột rửa nhưng ta vẫn có thể nhận ra dấu vết bất thường đó”
Nghe những lời này, Phàn Tình lập tức hoảng sợ. Nàng ta ném chiếc khăn tay vào chậu, thấp giọng hỏi: “Ý của cô là, ngoại trừ Thích thúc và Dụ lão thái thái, toàn bộ người khác trong Dụ phủ đều đã chết?”
“Tỷ chỉ nói đúng một nửa. Bởi lẽ, Thích thúc cũng đã chết rồi”
Phàn Tình nghẹn họng, ánh mắt trân trối: “Chết? Người chết làm sao có thể tự cử động?”
“Ta vô tình nhìn thấy một cái đuôi chuột trong cổ tay áo của Thích thúc. Ta nghĩ, bên trong quần áo của ông ta chắc là đầy chuột. Những con chuột này dựa theo chỉ thị của “ai đó” và âm thầm thao túng cơ thể của Thích thúc. Bây giờ ngẫm lại, ta vẫn còn nhớ đôi mắt của ông ta đờ đẫn và ngây dại. Từ đầu đến cuối, ông ta không hề nói lời nào với ta. Chắc chắn, thân thể của Thích thúc đã bị vùi dập dưới hàm răng nhọn của lũ chuột rồi”
“Cô nói những con chuột kia đã dựa theo chỉ thị của “ai đó”? Người… người đó là ai?”
“Đương nhiên là Dụ Vô Thương! Không, có lẽ bây giờ, chúng ta nên gọi hắn là Ma tằm” Tưởng Tích Tích nói một cách lạnh lùng, sau đó nắm lấy hai bàn tay Phàn Tình và nhìn thẳng vào mắt nàng ta: “Ta còn nghi ngờ rằng, cái chết của Phàn Âm cũng có liên quan đến hắn. Phàn Tình! Chúng ta cần phải nhanh chóng vạch trần bộ mặt thật của hắn, nếu không, toàn bộ người dân ở thị trấn Đạm Thủy sẽ bị diệt vong”
Ngay khi Tưởng Tích Tích nói xong, cả thân hình của Phàn Tình lập tức ngã nhào về phía sau: “Hắn là Ma tằm thì hai người chúng ta làm sao có thể đối phó nổi?” Phàn phu nhân ở trên giường khẽ trở mình khiến Phàn Tình nhanh chóng hạ giọng nói: “Tích Tích, theo ý kiến của ta, chúng ta vẫn nên lén rời khỏi cái trấn này ngay trong đêm đi. Đừng nói cho ai biết cả! Như vậy, chúng ta mới có thể tìm được một con đường sống”
Tưởng Tích Tích trừng mắt nhìn Phàn Tình: “Bây giờ, chúng ta có muốn chạy thì cũng muộn rồi! Con đường ra khỏi trấn Đạm Thủy đã bị phong tỏa! Ta nghĩ, sự cố núi sập lần này cũng là do Dụ Vô Thương gây ra. Hơn nữa, bá mẫu nhiễm bệnh nặng như vậy, cho dù hai chúng ta có thể chạy trốn đi chăng nữa thì bà ấy có thể đi được tới đâu?”
“Vậy thì chúng ta phải làm sao?” Phàn Tình bước tới bên cửa sổ: “Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ đi tìm Vô Thương, bởi nếu bây giờ ta đi tìm hắn thì chính là tìm cái chết”
“Tỷ không cần phải đi! Ta sẽ đến đó”
“Cô?”
“Nguyên nhân mà Dụ Vô Thương biến thành Ma tằm nhất định có liên quan đến thân thế của hắn. Chỉ khi nào hiểu được lý do thì ta mới có thể tìm ra nhược điểm của hắn” Tưởng Tích Tích nhìn Phàn Tình bằng ánh mắt vô cùng kiên định: “Ta sẽ tìm cách để dẫn Dụ Vô Thương ra ngoài. Nhân lúc đó, tỷ hãy đến Dụ gia để tìm Dụ lão thái thái và hỏi cho rõ về sự việc năm xưa. Ta nghĩ, bà ấy là người duy nhất biết rõ sự tình”
***
“Lạch cạch”
Thân thể của Thích thúc chợt mềm nhũn và ngã nhào xuống đất. Đôi mắt của ông ta vẫn không hề nhắm mắt lại, ngơ ngác nhìn cảnh tượng quái dị phía trên: Vị thiếu gia mà ông ta đã hầu hạ cả đời đang đứng dậy khỏi chiếc xe bốn bánh. Hắn ta chậm rãi cúi người xuống thấp, trên gương mặt lộ ra một nụ cười nham hiểm và hung bạo.
Hàng chục con chuột đang nhốn nháo chạy ra khỏi ống quần và cổ tay của Thích thúc. Nếu chủ nhân không ra lệnh, chúng sẽ không dám ăn xác chết. Tuy nhiên, mùi máu tươi của con người đã dẫn dụ chúng đến một phòng chứa củi ở hậu viện, nơi chất đầy xác chết của mấy chục người hầu. Mỗi người đều bị cắn đứt cổ họng, đang xếp thành đống chờ lũ chuột đến xử lý.
Dụ Vô Thương thong dong cuốc bộ trong sân, cảm giác tự do đi lại thực sự rất tuyệt diệu. Hắn ta cố ý bước thật chậm để có thể kéo dài khoái cảm hoàn mỹ này. Sau đó, Dụ Vô Thương sờ vào ống quần của chính mình, cảm giác rắn chắc trong lòng bàn tay khiến hắn ta suýt chút nữa thì rơi lệ. Từ nhỏ đến lớn, hắn ta đã trải qua giấc mơ như vậy không biết bao nhiêu lần. Trong mộng, Dụ Vô Thương mọc ra hai cái chân dài cường tráng, giúp hắn ta đi lại nhanh như gió, khiến cho những ánh mắt thương cảm hoặc tò mò của kẻ khác đều biến mất.
Nhưng hiện tại, Dụ Vô Thương không phải nằm mơ. Thân dưới của hắn ta quả nhiên có một đôi chân dài mọc ra, cơ bắp cường tráng, hoàn mỹ và có phần hư ảo.
Bây giờ, chỉ còn lại bước cuối cùng, chỉ cần “nó” có thể thoát ra khỏi lớp vỏ đã trói buộc hắn ta mười sáu năm thì Dụ Vô Thương có thể hoàn toàn hồi sinh.
“Soạt!”
Đột nhiên, một khe hở nhỏ xuất hiện trên cánh tay hắn ta. Bên trong có thứ gì đó đang đập mạnh dữ dội, như thể “nó” nóng lòng muốn xé rách làn da của hắn ta và nhảy ra ngoài.
Dụ Vô Thương mỉm cười: “Suỵt, ngươi đừng nóng vội! Ta đã bị Tằm Thần vây hãm trong suốt mười sáu năm qua, có đợi thêm một chốc nữa thì cũng không sao”
Bất chợt, có tiếng nức nở khe khẽ truyền đến từ nội viện, mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng cũng không thể thoát khỏi đôi tai tinh tường của Dụ Vô Thương. Dù sao thì chuột vốn là loài chui rúc sống trường kỳ trong bóng tối, cho nên độ nhạy cảm với âm thanh luôn vượt xa con người. Cũng vì lẽ đó, lúc nãy, khi Tưởng Tích Tích bối rối và liều mạng chạy đến ngã tư đường ở phía sau Dụ gia, Dụ Vô Thương cũng có thể lập tức phát hiện từ xa.