Tân An Quỷ Sự

Chương 313: Phát hiện

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng hiện tại, những dự tính đó đều đã vô dụng. Đại nhân không có ở đây, Yến Nương cô nương cũng không nốt, cho nên Tưởng Tích Tích chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình để kiên trìNàng ta vừa cảm thấy giận dữ, vừa tăng tốc chạy về phía Dụ phủ. Nàng ta không dám đi qua con hẻm nhỏ mà chỉ đi trên tuyến đường chính của trấn Đạm Thủy. Bởi vì mỗi lần đi qua một con hẻm vắng, nàng ta đều có thể nghe thấy âm thanh “ken két chít chít”, giống như tiếng gặm cắn và nhai nuốt. Trước đây, những thứ âm thanh đó luôn được ẩn giấu trong bóng tối, thế mà giờ đây, chúng lại đang kết bè kết lũ và tập trung ở cùng một chỗ. Hơn nữa, thứ mà chúng đang liều mạng gặm nhấm lại chính là sinh vật vốn bị coi là thiên địch của loài chuột: mèo.

Bây giờ, loài mèo lại trở thành thức ăn trong miệng của chúng. Số lượng chuột quá nhiều khiến mèo không thể chống cự nổi. Cuối cùng, loài mèo giống như vô số con tằm non nớt kia, bất lực mà trở thành lương thực của lũ chuột.

Phòng tuyến cuối cùng trong lòng Tưởng Tích Tích gần như sụp đổ. May mắn là lúc đó, nàng ta đã nhìn thấy vài tia sáng yếu ớt tỏa ra.

Dụ phủ cách đó không xa. Cánh cửa chính đóng chặt được ngọn đèn dầu màu đỏ cam chiếu sáng. Tưởng Tích Tích thở hổn hển, màng nhĩ dường như sắp nổ tung do bị tiếng hít thở của chính mình làm cho chấn động, nhưng đôi chân của nàng ta vẫn không ngừng chạy về phía trước. Ngọn lửa hy vọng vốn đã lụi tàn nay lại âm ỉ bùng lên: Dụ phủ vẫn còn sáng đèn, thật tốt biết bao! Chứng tỏ, Dụ Vô Thương không giống như những người bình thường khác, lo sợ Ma tằm sẽ tìm đến. Chắc hẳn, hắn ta đang nằm trong một góc phòng, âm thầm suy nghĩ về cách đẩy lùi bệnh dịch ra khỏi trấn Đạm Thủy này. Đúng rồi, ngày hôm qua, hắn ta còn sai Thích thúc đi thu mua bồ kết. Nếu có thứ này trong nhà, sau đó kết hợp với biện pháp của đại nhân là tắm rửa, thay quần áo và đóng chặt cửa, thì dịch bệnh có thể sẽ biến mất giống như mười sáu năm trước.

Nghĩ đến đây, Tưởng Tích Tích bước vội lên bậc thềm bằng đá trước Dụ phủ, gõ liên tục vào cánh cổng chính: “Dụ công tử, là ta đây! Công tử mau mở cửa đi, ta có chuyện gấp cần thương lượng với công tử!”

Đợi mãi mà cánh cửa lớn vẫn sừng sững, im lìm, Tưởng Tích Tích lập tức hoảng sợ: Chẳng lẽ trong Dụ phủ không còn ai hay sao?

Nàng ta dựa người vào cánh cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong. Thế nhưng, bên trong cánh cửa yên tĩnh và lặng im đến đáng sợ. Điều này rất bất thường. Bởi lẽ, Dụ phủ có không dưới ba mươi người hầu, ngày thường đều rộn ràng và xôn xao lời qua tiếng lại, tuyệt đối không bao giờ vắng lặng tựa như một nấm mồ cô độc giống đêm nay.

Tưởng Tích Tích cực kỳ sốt sắng, nàng ta liều mạng đẩy mạnh vài lần vào cánh cửa, thế nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa chặt từ bên trong, hoàn toàn không mở ra được. Vì vậy, Tưởng Tích Tích bèn đưa mắt nhìn xuyên qua khe cửa, cố gắng thông qua cái khe hở chật hẹp đó để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

Bên trong Dụ phủ, đèn đuốc được thắp sáng rực rỡ, toàn bộ ngọn đèn dầu trong sân cũng được thắp lên, biến cả khoảng sân rộng trở thành một mảng màu đỏ cam, trông thật yên bình và thanh tĩnh. Nhưng trong một tòa nhà an yên thế này lại không có một bóng người nào cả. Toàn bộ nha hoàn và tiểu đồng trong phủ đã đi đâu mất rồi? Dụ công tử đang ở nơi nào? Chẳng lẽ bây giờ, lũ chuột kia không chỉ tấn công tằm non, mèo nuôi trong nhà mà ngay cả con người cũng không buông tha?

Nghĩ đến đây, trái tim của Tưởng Tích Tích đập thình thịch, nàng ta xoay người định nhảy qua bức tường cao cao trước mặt. Nhưng ngay lúc nàng ta quay lại, một bóng trắng và hai điểm phát quang màu xanh lục chợt xẹt qua khe cửa. Sau đó, cánh cửa được mở ra. Tưởng Tích Tích không kịp lùi lại, cả người lập tức ngã nhào vào trong cửa.

Thích thúc đẩy ghế để giúp Dụ Vô Thương xuất hiện giữa hai cánh cửa. Tưởng Tích Tích nhìn thấy người đến chính là hắn ta thì bản thân vội vàng đứng dậy, vừa chạy đến bên cạnh hai người đàn ông để bảo vệ họ, vừa rút trường kiếm tùy thân ra, đôi mắt cảnh giác không ngừng quan sát từng ngóc ngách của Dụ phủ: “Dụ công tử, có phải có người khác đang ở nội viện hay không?”

Giọng nói của Tưởng Tích Tích rất nhỏ, dường như lo sợ sẽ kinh động đến thứ gì đó. Bởi vì vừa rồi, xuyên qua khe cửa, nàng ta đã nhìn thấy rõ ràng rằng: Hai chấm sáng mơ hồ kia chính là huỳnh quang phát ra từ đôi mắt của loài chuột.

“Người? Đám người hầu đều đã chạy tứ tán cả rồi. Bây giờ trong Dụ phủ, ngoại trừ ta và ngoại tổ mẫu thì chỉ còn lại Thích thúc mà thôi” Dụ Vô Thương cười khổ và đáp.

“Thật sự không có thứ gì sao?” Tưởng Tích Tích vẫn không yên lòng, hai mắt tìm kiếm khắp nơi trong Dụ phủ, thậm chí còn cảnh giác quan sát những góc tối tăm, chật chội nhất.

“Cho dù trong phủ có chuột thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Dù sao bây giờ, toàn bộ trấn Đạm Thủy đều đã bị loài chuột chiếm đóng mất rồi”

“Công tử đã biết tất cả rồi sao?”

“Hôm nay, sau khi ta từ nha môn trở về, đám người hầu đã nói cho ta biết là đám tằm non đã bị ăn mất. Bọn họ đều cho rằng Ma tằm đã trở lại cho nên kinh hãi đến mức run rẩy, còn chưa đến chạng vạng mà đã chạy trốn về nhà rồi”

“Ý của công tử là… toàn bộ người trong Dụ phủ đều đã chạy trốn?”

Dụ Vô Thương khẽ gật đầu, cùng Tưởng Tích Tích đi vào tiền sảnh. Sau đó, hắn ta sai Thích thúc pha trà, vẻ mặt thì u sầu, vừa nhìn Tưởng Tích Tích vừa nói: “Chuyện riêng trong Dụ phủ thì chẳng nề hà gì. Chỉ có điều vừa rồi, khi Thích thúc định đến vùng khác để thu mua bồ kết thì chỉ đi được nửa đoạn đường, sau đó đành quay về”

“Tại sao?”

“Núi sập khiến nhiều tảng đá rơi xuống, chặn ngang tuyến đường dẫn ra bên ngoài. Giờ đây, không chỉ người trong thị trấn không thể đi ra mà người bên ngoài cũng khó mà vào trong trấn”

Tưởng Tích Tích giật mình: “Sao có thể như vậy được? Buổi trưa, lúc ta trở về thì nó vẫn ổn mà?”

“Ta cũng không hiểu. Thích thúc nói rằng ngay cả miếu Tằm Thần cũng bị sụp đổ, khiến cho pho tượng Tằm Thần bị vỡ nát thành mảnh vụn. Ông ấy đoán rằng đây là một điềm xấu” Dụ Vô Thương ngẩng đầu lên, ánh mắt phản chiếu dưới ánh nến lập lòe cho nên lúc sáng lúc tối: “Tưởng cô nương, mấy ngày trước, cô đã hỏi ta có tin vào sự tồn tại của Ma tằm hay không. Lúc đó, ta còn cam đoan là không tin. Thế nhưng bây giờ, lòng ta đang bị dao động. Tình hình hiện tại ở trấn Đạm Thủy thật sự giống hệt sự kiện cách đây mười sáu năm. Cô nương nói xem, liệu có phải Ma tằm đã thức tỉnh và quay lại thị trấn này một lần nữa hay không”

Tưởng Tích Tích nghe đến đây thì không khỏi cảm thấy rét lạnh trong lòng, may mà Thích thúc đã bưng một tách trà nóng lên. Nàng ta cầm chiếc tách trong tay, máu trong người từ từ ấm lại, đầu óc cũng dần tỉnh táo hơn.

“Đúng rồi, ta suýt nữa quên mất. Vừa rồi khi ta đến y quán thì phát hiện Tào đại phu hình như đã bị nhiễm bệnh rồi, tình hình hiện tại cũng chẳng rõ là sống hay chết”

“Tào đại phu?” Dụ Vô Thương kinh ngạc kêu lên, sau đó liền lấy lại bình tĩnh: “Ông ấy tiếp xúc với người kia nhiều nhất, có khả năng là đã bị hắn lây bệnh rồi”

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Bất kể Tào đại phu đã chết hay chưa thì chúng ta cũng không thể để mặc ông ấy ở lại y quán”

Dụ Vô Thương nhìn Tưởng Tích Tích chăm chú, đôi mắt ánh lên vẻ tang thương và phiền muộn: “Dù cho ông ấy chết hay sống thì cũng không có gì khác biệt. Bây giờ, ai ai cũng cảm thấy bất an, không chịu mạo hiểm vì người khác. Chốc nữa, ta sẽ nhờ Thích thúc đi thông báo cho gia đình của ông ấy để hiểu rõ tình hình, đợi xem họ sẽ giải quyết thế nào”

Mặc dù trong lòng của Tưởng Tích Tích không chấp nhận cách thức này, nhưng nàng ta biết đây là biện pháp duy nhất. Nàng ta xoay người nói với Thích thúc vài câu, uống một hơi liền cạn tách trà nóng, sau đó đứng dậy và nói: “Vậy thì chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy vậy. Dụ công tử, ta phải về rồi. Thuốc của bá mẫu vẫn chưa mua được, ta sợ một mình Phàn Tình chăm sóc không nổi”

Dứt lời, Dụ Vô Thương còn chưa kịp đáp thì Tưởng Tích Tích đã bước vội về phía ngoại viện, bước chân vừa gấp gáp vừa nhanh chóng. Nàng ta thật sự rất lo lắng cho Phàn phu nhân, điều này thì không giả dối chút nào. Thế nhưng, lý do chính khiến Tưởng Tích Tích vội vã rời đi không phải là điều này. Hiện tại, nàng ta chỉ muốn tránh Dụ phủ càng xa càng tốt. Bởi lẽ, trong phủ đang chìm trong một không khí rất quỷ dị, nếu không phải do nàng ta đã phá án và tôi luyện được giác quan nhạy bén trong nhiều năm thì sẽ không nhận ra được. Tưởng Tích Tích đã phát hiện ra dấu vết tẩy sạch máu người ở trong góc sân của Dụ phủ. Hơn nữa, nàng ta còn nhìn thấy một “thứ” quái dị trong cổ tay áo của Thích thúc, tùy rằng chỉ là thoáng qua, nhưng nó vẫn không thể qua mắt được Tưởng Tích Tích.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)