Tân An Quỷ Sự

Chương 312: Thành phố chết

Chương Trước Chương Tiếp

“Ta nói rõ với Vô Thương rồi” Phàn Tình húp một ngụm cháo, từ cổ họng bật ra một câu vô thưởng vô phạt như vậyTưởng Tích Tích “ồ” một tiếng, dùng thìa khuấy bát cháo sớm đã nguội trước mặt, cảm xúc trong lòng nhất thời lẫn lộn, không nói được lời nào.

“Ta làm như vậy là vì muốn tốt cho hắn, ta cũng biết rằng bản thân mình có thể thoát khỏi nha môn hoàn toàn là nhờ có Vô Thương hòa giải, nhưng Tích Tích, ta thực sự không đành lòng lừa hắn thêm nữa. Từ đầu đến cuối, trong lòng ta chỉ có một mình Vương Ngộ Thần, hắn đối xử với ta hết lòng hết dạ như vậy, ta lại càng không nỡ nhẫn tâm, nói rõ ra sớm một chút sẽ tốt hơn cho cả hai”

Tưởng Tích Tích biết Phàn Tình nói không sai, nhưng nàng ta bỗng nhiên nhớ tới đôi mắt tràn đầy hy vọng của Dụ Vô Thương trước nha môn, hắn ta trông mong Phàn Tình đi ra, nhưng sau khi bước ra, nàng ta lại tặng cho hắn ta tảng băng tuyết lạnh lẽo nhất thế gian.

“Dụ công tử đã nói gì?”

“Hắn rất bình tĩnh, ta nói rằng ta muốn trả lại những thứ hắn đã tặng ta, nhưng hắn nói không cần gì cả, còn nói những thứ đã tặng đi rồi nào có thể nhận lại được”

“Chỉ như vậy thôi?”

“Vậy cô còn muốn thế nào? Vô Thương là một người rất lý tính, chẳng lẽ cô nghĩ rằng hắn sẽ vì ta mà khóc lóc, gây sự hay treo cổ tự vẫn sao?” Phàn Tình cười cười rồi lại húp cháo.

Tưởng Tích Tích nhìn nàng ta, không biết tại sao lại nhớ đến Phàn Âm, thực ra về bản chất, hai chị em nàng ta không có gì khác nhau, ích kỷ, lạnh nhạt, không có sự đồng cảm, làm tổn thương người ta lại không tự biết còn muốn tìm rất nhiều lời bào chữa để bản thân thoải mái yên lòng.

Tưởng Tích Tích cảm thấy lồng ngực khó chịu, đột nhiên, nàng ta rất muốn rời khỏi đây ngay lập tức, rời khỏi trấn Đạm Thủy, nàng ta đứng dậy: “Ta không thấy ngon miệng, muốn ra ngoài đi dạo một lát”

Phàn Tình chỉ tập trung húp cháo, nàng ta đói rồi, mấy ngày nay không có lấy một bữa ngon miệng, bây giờ bản thân đã về nhà, muội muội khiến người ta ghét bỏ kia cũng không ở đây nữa, nhất thời nàng ta lại có cảm giác sảng khoái tinh thần: “Thuốc của mẹ uống hết rồi, cô tiện thể đến y quán mua một ít về nhé, trở về ta sẽ đưa tiền cho cô sau”

“Không cần đâu, ta ở đây làm phiền lâu như vậy, chút việc này cô không cần so đo tính toán với ta”

“Cô muốn trở về rồi sao?” Cuối cùng Phàn Tình cũng ngẩng đầu: “Nhanh vậy à?”

“Ừ, cha mẹ ta cũng đã lớn tuổi, rời đi lâu như vậy ta cũng không yên lòng” Nàng ta bịa ra một lời nói dối mà ai cũng có thể nhìn thấu được.

Có điều Phàn Tình cũng không để tâm, trong mắt nàng ta lóe lên tia sáng kỳ quái: “Cũng đúng, cuộc sống ở trấn Đạm Thủy này, nói dễ nghe một chút thì cũng gọi là an nhàn bình đạm, nói khó nghe thì là ngột ngạt vô vị, đừng nói là cô, ngay đến bản thân ta cũng chán ghét ở đây lâu rồi, không biết cô có phát hiện ra hay không, hôm nay lúc chúng ta trở về, cả trấn đều rất nặng nề, những người bình thường hay bày hàng ra bán kia đều đóng cửa rất sớm, cũng không biết tại sao”

Khi Phàn Tình nói ra lời này, Tưởng Tích Tích đã đi ra đến cổng viện, nàng ta bước ra khỏi bậc cửa, đem tất cả những thứ khiến bản thân mình u sầu phiền muộn đóng lại sau cánh cửa.

Nàng ta bước đi không có mục đích trên đường phố, đúng như Phàn Tình nói, các cửa hàng ở trấn Đạm Thủy hôm nay đều đóng cửa rất sớm, nhà nhà đều đóng chặt cửa, để lộ ra một con phố dài trống trải trước mắt nàng ta, thậm chí có thể nhìn thấy sông Nam Chu như tấm vải trắng trước mặt.

Đi được khoảng nửa tiếng, Tưởng Tích Tích mới sực nhớ đến việc mua thuốc, nàng ta đứng yên tại chỗ nhìn trước ngó sau, cũng may y quán cách đó không xa, chưa đi quá, thế là, nàng ta lấy lại tinh thần, bước về phía trước.

“Sột soạt… sột soạt…”

Một vài con chuột nhỏ gầy chạy men theo sát tường, lẩn vào trong các vết nứt của bức tường rồi biến mất.

Tưởng Tích Tích sững người: Tại sao trời còn chưa tối mà bọn chúng đã dám ngang nhiên chạy đi chạy lại trên đường? Chẳng lẽ không sợ bị mèo bắt đi sao?

Thế nhưng nàng ta còn chưa kịp hiểu rõ sự tình liền nhìn thấy có nhiều chuột chạy từ phía trước đến hơn, một vài con rất to gan, thậm chí chúng còn chạy toán loạn sát váy của nàng ta, cảm giác chạm vào lông lá của chúng khiến nàng ta toát mồ hôi lạnh khắp người ngay lập tức.

Không đúng, nhiều chuột như vậy, tại sao không có lấy một con mèo xuất hiện, mỗi hộ gia đình ở trấn Đạm Thủy đều có vài con mèo canh nhà, không thể không ngửi thấy mùi chuột được.

Mang theo sự hoài nghi như vậy, nàng ta đi về phía y quán, vốn còn đang lo lắng rằng y quán cũng đã sớm đóng cửa giống như những hàng quán khác, thế nhưng khi đến nơi lại phát hiện cánh cửa vẫn đang mở, vị đại phu họ Tào kia đang nằm sấp trên quầy trước hàng trăm giá thuốc, hình như đang ngủ gật.

“Đại phu…”

Vừa bước vào cửa, cạnh chân lại có tiếng sột soạt vang lên, nàng ta cúi đầu xuống, nhìn thấy vài con chuột đang vội vã chạy men theo mặt giày của mình, một lúc sau, bóng hình chúng liền biến mất trong ánh chiều tà sáng rực.

Sao trong y quán lại có nhiều chuột như vậy?

Tưởng Tích Tích giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, cánh tay của Tào đại phu mềm nhũn buông thõng xuống từ trên quầy, trên mu bàn tay ông ta có một vết đỏ không quá bắt mắt, màu sắc còn chưa chuyển sang thẫm, thế nhưng Tưởng Tích Tích biết rằng nó sẽ dần dần biến thành màu đỏ đen không lâu sau đó, trong đó còn sẽ có nước máu đặc quánh rớm ra.

Tưởng Tích Tích thấy lòng mình lạnh buốt, nàng ta nhanh chóng lùi lại vài bước, xé một góc áo rồi che lên mũi, nhất thời không biết có nên rời khỏi đây hay không.

Ông ta chết rồi sao? Hay là đang hôn mê? Trước khi chưa làm rõ, không thể thiêu rụi toàn bộ cả nhà cả người bằng một ngọn lửa như hôm qua được, vậy bây giờ phải làm sao? Để mặc ông ta nằm ở đó à?

Đúng rồi, Dụ công tử. Trong lòng Tưởng Tích Tích lóe qua một tia sáng, hắn ta là người từ trước đến nay việc gì cũng làm được, nhất định sẽ biết nên làm gì tiếp theo.

Nghĩ đến đây, nàng ta đóng cửa y quán lại, tìm vài tấm gỗ để bịt kín các kẽ hở trên cửa, sau đó mới chạy về phía Dụ phủ.

Trên đường đi, nàng ta không nhìn thấy một bóng người, hiện tại trấn Đạm Thủy giống như một thành phố chết như mười sáu năm trước. Ánh chiều tà dần dần rút lui phía sau người, chút hy vọng kia trong lòng Tưởng Tích Tích cũng bị bóng tối từ từ ăn mòn giống như nó. Nàng ta dường như đã phát hiện ra nguyên nhân vì sao người dân trong trấn lại đóng cửa không ra ngoài: Hầu như trước cửa mỗi nhà mỗi hộ đều có vài chiếc khay nuôi tằm, chúng đều bị vứt đi, bởi vì trên mỗi khay đều bị máu tằm nhuộm thành một mảng xanh biếc. Nói tóm lại, chưa đầy nửa ngày, tất cả giống tằm ở trấn Đạm Thủy đều bị chuột ăn sạch rồi.

Ma tằm đến rồi, Ma tằm đến thật rồi.

Nghĩ đến đây, Tưởng Tích Tích giật mình hoảng sợ, nàng ta nhìn chằm chằm vào một còn hẻm ngoằn ngoèo, sợ rằng sẽ có một người khoác áo dài trắng bước ra chậm rãi từ trong đó, dưới chiếc mũ trùm đầu đen tuyền của hắn ta, có thể nhìn thấy hai vệt sáng xanh lờ mờ.

“Bốp” Nàng ta vỗ vỗ nhẹ lên má mình: Tưởng Tích Tích, Tưởng Tích Tích, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ lung tung, mười sáu năm trước, đại nhân còn có thể nghĩ ra cách để đối phó với dịch bệnh, vậy mà hiện tại ngươi lại chỉ có thể đứng ngây ngốc luống cuống ở đây rồi tự dọa mình sao?

Nàng ta thầm mắng mình một trận từ đầu đến chân, sau khi mắng xong lại vỗ ngực giậm chân đứng lên: Chiếc túi thơm mà Yến Nương tặng kia đang ở trong hành lý, không biết đã bị con ngựa hôi hám kia đem đi đến đâu rồi, nếu không, cho dù là có Ma tằm thật, nàng ta cũng không cần phải sợ hãi như vậy.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)