Tân An Quỷ Sự

Chương 311: Khúc khủy quanh co

Chương Trước Chương Tiếp

Máu chảy ra ngày càng nhiều, chỉ trong chốc lát đã tích tụ thành một vũng màu đỏ đen lênh láng, trông rất đáng sợ. Thế nhưng người kia vẫn ho liên tục như muốn ho hết cả máu trong cơ thể ra ngoàiMười lăm phút nữa lại trôi qua, tiếng ho cuối cùng cũng dừng hẳn, người kia từ từ đứng thẳng dậy, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ bằng đôi mắt sưng húp đến nỗi chỉ còn hai khe hở. Vào lúc Tưởng Tích Tích nghĩ rằng hắn sẽ chùi miệng và đi về phía họ thì thân thể hắn đột nhiên ngã ra sau, giống như một chiếc lá cây nhẹ nhàng rơi xuống vũng máu tươi đặc quánh kia, tay chân ngọ nguậy vài cái rồi rũ xuống một cách yếu ớt.

Cuối cùng hắn cũng được giải thoát.

Tưởng Tích Tích im lặng một lúc lâu, cho đến khi Thích thúc vừa hét “Dịch bệnh, dịch bệnh lại đến rồi” vừa xông ra khỏi viện, nàng ta mới giật mình, lúng túng đẩy Dụ Vô Thương chạy ra ngoài viện. Thế nhưng, chưa chạy được mấy bước, mu bàn tay lại bị một bàn tay lạnh như băng giữ lại.

“Tưởng cô nương, chúng ta… chúng ta không thể cứ để vậy mà rời đi được” Sắc mặt Dụ Vô Thương tái nhợt, nhưng những lời nói ra lại kiên định đến nỗi không phản bác được: “Với nhiệt độ này thì không đầy vài giờ nữa, thi thể sẽ thối rữa và có mùi, đến lúc đó, dịch bệnh tràn lan là điều không thể tránh khỏi” Hắn ta không do dự mà ngồi thẳng dậy: “Thảm cảnh của mười sáu năm trước không thể lặp lại ở trấn Đạm Thủy được”

Tưởng Tích Tích nhìn dáng người gầy gò yếu ớt ngồi trên chiếc xe lăn, nỗi căng thẳng trong lòng từ từ biến mất. Nàng ta quay về phía trước xe, nhìn thẳng vào mắt của Dụ Vô Thương: “Dụ công tử, công tử nói xem, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Tưởng cô nương bằng lòng giúp ta?”

“Nếu ta cứ để thế mà rời đi, e rằng sẽ không còn mặt mũi để trở về quê hương nữa”

Dụ Vô Thương không hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của nàng ta nhưng cũng không có ý định truy vấn, bởi vì trong y quán bỗng nhiên truyền đến từng tiếng kinh hô, dường như Thích thúc đã mang tin tức chấn động người nghe này ra ngoài, khiến nó khuấy động cả một vùng nước lặng rồi.

“Châm lửa, đốt nhà, ta nhớ ngoại tổ mẫu đã từng nói nếu muốn diệt trừ tận gốc chỉ có thể dùng lửa thiêu” Ánh mắt của Dụ Vô Thương đảo quanh viện, cuối cùng dừng lại trên đống củi được chồng cao bên cạnh: “Tưởng cô nương, dùng đống củi này chặn kín các cửa rồi châm lửa, ngôi nhà này là nhà đơn không chung cổng với nhà khác, có lẽ lửa sẽ không cháy lan ra, chỉ cần thiêu đốt sạch thi thể, dịch bệnh sẽ không thể lây lan được”

Tưởng Tích Tích vội vàng làm theo chỉ dẫn của hắn từng việc một. Lúc chuyển đống củi cuối cùng đến bệ cửa sổ, nàng ta liếc mắt nhìn vào trong nhà, chỉ thấy mắt của người kia vẫn chưa nhắm lại hoàn toàn, vết thương đen khắp người còn chảy nước ra ngoài. Nàng ta rùng mình, lùi lại mấy bước, ném một cây củi châm lửa về phía trong nhà, sau đó đẩy Dụ Vô Thương sang một bên. Hai người nhìn ngọn lửa ngày càng bùng lên cao, tiếng tóe nổ của cánh cửa và đồ đạc không ngừng phát ra từ trong nhà, lúc này trong lòng mới dần dần bình tĩnh lại.

Ngọn lửa đỏ cam leo lên không trung từng chút một, hòa vào ráng mây đỏ rực, quét nhuộm chân trời thành một tấm vải đỏ.

“Chắc không sao nữa rồi” Tưởng Tích Tích nhìn cái xà nhà gãy làm đôi, toàn bộ mái nhà đổ sập xuống, nói lẩm bẩm một mình.

Dụ Vô Thương khẽ cau mày: “Sự việc vẫn chưa kết thúc, người này nhất định không phải là nguồn lây bệnh, mặc dù hắn bị thiêu hủy rồi nhưng rất khó có thể đảm bảo rằng những người khác không bị lây nhiễm, mấy ngày này vẫn phải nhắc nhở người dân trong trấn cẩn thận hơn” Hắn ta quay đầu nhìn Tưởng Tích Tích: “Tưởng cô nương, sao cô phát hiện ra hắn bị nhiễm bệnh? Vừa rồi khi nhìn thấy hắn, ta còn tưởng những vết thương đó là những vết thương ngoài da do rơi từ vách đá xuống”

“Phàn phu nhân từng nói người bị nhiễm bệnh đều sẽ xuất hiện sưng tấy và nổi lên những bọc máu to bằng nắm tay ở những nơi như cổ họng, nách, chân… Mà khi ta phát hiện ra người này dưới đáy thung lũng, mặc dù toàn thân hắn đều là vết thương nhưng cổ họng lại không sưng tấy, hơn nữa Tào đại phu nói vết thương của hắn không cải thiện mà ngược lại còn lở loét mưng mủ, vì vậy ta mới nghi ngờ hắn bị nhiễm bệnh kia”

Ngay khi đang nói chuyện, không ít người dân trong trấn đột nhiên tiến vào trong viện, bọn họ đều xông vào vì nhìn thấy ánh lửa, Thích thúc cũng ở trong đám người, ông ta nhìn vào trong nhà với vẻ dò xét: “Thiếu gia, thi thể của người kia đã bị thiêu cháy rồi sao?”

Dụ Vô Thương gật đầu: “Thích thúc, ngày mai thúc đến Ích Châu mua mấy xe bồ kết về đây, có lẽ trấn Đạm Thủy sẽ dùng đến” Nói xong, Dụ Vô Thương vừa định ra lệnh cho ông ta đẩy mình ra ngoài, người dân trong trấn bỗng nhiên nhất tề quỳ xuống: “Tằm Thần chuyển thế, Dụ công tử quả là Tằm Thần chuyển thế, nếu không có công tử, trấn Đạm Thủy sao có thể tránh được tai họa này?”

***

“Sao hôm nay đại nhân trông có vẻ buồn rầu ủ rũ vậy?”

“Ôi dào, ngươi chưa nghe nói sao? Vị Vu đại nhân ở kinh thành kia xảy ra chuyện rồi, ông ta chính là thầy giáo cũ của đại nhân nhà chúng ta, cũng là ngọn núi chống lưng của đại nhân”

“Ô, ông ta là Hạ thị lang mà, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không phải mới đây tên con trai ngu ngốc kia của ông ta định cưới vợ sao? Nhưng cái hôm đón dâu, tân nương đợi mãi trong phủ mà cuối cùng vẫn không thấy tân lang tới, ngươi đoán xem vì sao, hóa ra sáng sớm ngày hôm đó, có người tố cáo lên triều đình, đem một cuốn sổ sách đặt trước Đại Khánh điện, trên đó là bằng chứng cho thấy Vu đại nhân đã ăn bớt ăn xén khi giám sát việc xây dựng đập Hoàng Hà. Nghe nói, ông ta đã tham ô 600 lượng bạc chỉ riêng từ công trình này, thánh thượng vô cùng tức giận, lập tức sai người truy bắt ông ta đến Đại Lý tự để thẩm vấn, nhưng ai ngờ, người của thánh thượng đến Vu phủ lại phát hiện cả nhà ba người bọn họ đã biến mất, thì ra, từ sáng sớm khi nhận được lời nhắn, cả nhà ông ta đã bỏ trốn rồi, đến bây giờ vẫn chưa bắt được người”

“Chuyện này thật quái lại, trong ngoài hoàng cung đều được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, người nào mà có bản lĩnh đặt cuốn sổ sách ở ngoài Đại Khánh điện như thế?”

“Ai mà biết được, tóm lại là chuyện này rất kỳ lạ. Vu Phương đại nhân vốn muốn cưới vợ cho con trai để có thêm một đứa cháu, ai ngờ lại rơi vào tình cảnh như vậy, vì thế đại nhân nhà chúng ta mới mặt mày ủ rũ cả ngày như thế”

Tưởng Tích Tích đang nấp sau cột hành lang, nghe thấy được cuộc nói chuyện giữa hai tên nha dịch không sót một chữ nào, sau lưng nàng ta thấm đẫm mồ hôi, mồ hôi đã khô, quần áo dính giữa lưng, mang theo từng đợt mát mẻ dễ chịu. Nước mắt ứa ra từ khóe mắt, nàng ta giơ tay ra lau, vừa lau khô, khóe môi lại không nhịn được mà nở một nụ cười nhẹ nhõm. Nàng ta cứ đứng ở phía ngoài nha môn mà vừa khóc vừa cười như vậy, hoàn toàn không quan tâm người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ vào mình.

Đúng vậy, cảm giác sống sót sau tai nạn quả thực quá tuyệt vời, hiện tại nàng ta không những không bị gả cho tên Vu Quốc Ngạn kia, sau mấy ngày nữa, có lẽ còn có thể về thành Tân An rồi, lại có thể gặp đại nhân và Tấn Nhi, đúng rồi, còn có Yến cô nương nữa. Chắc chắn nàng đã bỏ ra không ít công sức cho việc này, đến lúc đó, nàng ta nhất định sẽ cảm tạ nàng cẩn thận.

“Tưởng cô nương”

Giọng nói của Phàn Tình truyền ra từ trong nha môn, sắc mặt của nàng ta trông có vẻ nhợt nhạt nhưng tinh thần dường như tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước. Dụ Vô Thương ở bên cạnh nàng ta lại có vẻ lo lắng: “Phàn Tình ở trong này ăn ngủ đều không tốt, Tưởng cô nương, sau khi trở về làm phiền cô chăm sóc tốt cho nàng ấy”

Tưởng Tích Tích tạm thời gác lại chuyện của mình, chạy nhanh đến bên cạnh Phàn Tình và nắm lấy tay nàng ta: “Quá tốt rồi, bá mẫu ở nhà đợi sốt ruột rồi, nhanh trở về với ta đi”

Phàn Tình mỉm cười nhẹ với nàng ta: “Đợi ta một chút, ta có một số lời muốn nói với Dụ công tử, nói xong chúng ra sẽ về nhà”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)