Tân An Quỷ Sự

Chương 310: Bệnh nhân

Chương Trước Chương Tiếp

Bị người khác nói trúng tim đen nhưng Tưởng Tích Tích không hề phủ nhận: “Mặc dù ngày đó ta tận mắt nhìn thấy Phàn Tình lên núi, nhưng lại không cho rằng Phàn Âm bị tỷ ấy sát hại. Thứ nhất là vì bản thân Phàn Tình không thừa nhận, ta hiểu rõ con người của tỷ ấy, miệng lưỡi sắc bén, có lý, không tha cho ai bao giờ, nhưng tỷ ấy không phức tạp đến như vậy. Sau khi tỷ ấy nghe được tin Phàn Âm qua đời, biểu cảm giật mình và đau buồn kia không thể nào là giả vờ. Thứ hai, vào ngày hôm đó, ta cũng từng nhìn thấy một người khác ở chân núi, ta hoài nghi người đó mới là hung thủ giết người”“Một người khác?”

Tưởng Tích Tích nhìn thẳng vào mắt của Dụ Vô Thương: “Dụ công tử, ngài có biết Ma tằm không?”

Dụ Vô Thương cười nhẹ một tiếng: “Làm sao mà người của trấn Đạm Thủy lại không biết đến Ma tằm được? Chỉ có điều, ta luôn không tin quỷ thần, nếu không tận mắt thấy thì ta cũng chỉ coi đó là một truyền thuyết mà thôi. Dân trí chưa khai hóa, gặp phải chuyện không giải thích được thì quy kết thành chuyện quỷ thần, đây là chuyện không thể bình thường hơn nữa”

“Nếu là một năm trước, suy nghĩ của ta nhất định sẽ giống với suy nghĩ của ngài, không để tâm đến chuyện quỷ thần, nhưng bây giờ thì ta tin rồi”

“Tưởng cô nương hoài nghi rằng Ma tằm giết chết Phàn Âm? Nhưng mà cô cũng biết rồi đấy, nếu như nói lời này với quan phủ thì rất có khả năng họ sẽ cho rằng cô bị điên mất rồi”

Tưởng Tích Tích hừ một tiếng: “Ta biết từ lâu rồi, đám người như bọn họ, nhận bạc thì nhanh lắm, đối với đầu mối thực sự thì làm như không nghe không thấy”

Dụ Vô Thương lắc đầu cười khổ: “Cô cũng đừng cực đoan như vậy, đương nhiên tiền bạc trải đường chỉ là một mặt, sở dĩ bọn họ chịu thả người chủ yếu cũng là vì không có chứng cứ. Ban nãy ta đã nói chuyện với huyện lệnh kia, trên Phàn Tình có mẹ già bệnh nặng, nếu như bà có chuyện gì bất trắc vì việc Phàn Tình bị bắt mà cuối cùng tra ra Phàn Tình không giết người thì trách nhiệm của quan phủ sẽ to lắm. Ta còn nói, chi bằng thả Phàn Tình về trước, nàng ấy cũng chỉ là một người con gái, còn có thể chạy đi đâu nữa chứ? Sau này có chứng cứ rõ ràng thì bắt nàng ấy lại cũng chẳng muộn. Hắn ta sợ phải gánh trách nhiệm nên mới chuẩn bị thả người vào ngày mai” Thấy Tưởng Tích Tích không nói lời nào, hắn ta cũng biết là nàng ta đồng ý với bản thân, chẳng qua là ngại thừa nhận mà thôi, vậy nên lại nói tiếp: “Tưởng cô nương, ta nghe thấy người ta nói ngày đó cô không chỉ phát hiện ra Phàn Âm trong thung lũng mà còn có người khác nữa”

Tưởng Tích Tích gật đầu: “Ngày đó dưới thung lũng thực sự không chỉ có một mình Phàn Âm, nhưng dân chúng trong trấn không nhận ra người còn lại kia, hơn nữa tình trạng thương tích của hắn ta vô cùng nặng, cho nên tạm thời để hắn ta lại trong y quán để điều trị. Thực ra lúc ta bò lên trên tìm người giúp đỡ thì vốn cũng chẳng hy vọng gì, bởi vì nhìn người đó có vẻ chỉ còn thở thoi thóp mà thôi. Thực sự không ngờ được rằng hắn ta ngoan cường đến thế, vậy mà không chết, có điều nhiều ngày trôi qua vậy rồi mà vẫn hôn mê, cũng không biết là đã tỉnh lại chưa”

“Hay là chúng ta cùng nhau đến y quán thử xem, nếu như hắn ta đã tỉnh thì có lẽ có thể cung cấp thêm một số đầu mối, giúp ích cho việc điều tra phá án”

Tưởng Tích Tích vỗ tay, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng: “Nếu như công tử không nói thì ta cũng quên mất chuyện này đấy, may mà Dụ công tử suy tính chu đáo, chúng ta đến y quán thôi”

Đại phu ở y quán thấy Dụ Vô Thương đến thì vội vã khúm na khúm núm đón hắn ta vào trong, sau khi mấy người họ nói rõ mục đích đến đây, đại phu họ Tào kia lộ vẻ khó xử, hắn ta xoa xoa tay: “Dụ công tử, ta khuyên cậu chuyện này, không nên đi thăm hắn ta thì tốt hơn, thăm xong không chỉ vô ích mà lòng ngài có lẽ còn khó chịu nữa”

Tưởng Tích Tích nghe xong, cảm thấy giọng điệu của hắn ta có vẻ không đúng lắm, vội vàng đến bên hỏi: “Có phải tình trạng của hắn ta không được tốt không?”

Tào đại phu thở dài: “Lúc hắn ta vừa mới được đưa tới thì ta thấy mặc dù trên người có vô số vết thương ngoài da nhưng ngũ tạng lục phủ không bị thương nặng, nếu được điều trị tốt một thời gian thì có lẽ sẽ chịu đựng được. Nhưng mà đã mấy ngày trôi qua rồi, tình hình vết thương của hắn ta không chỉ không chuyển biến tốt lên mà ngược lại còn tăng thêm, có đến mấy vết thương đã bắt đầu thối rữa chảy mủ, cơ thể cũng ngày càng suy nhược, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được tình trạng của hắn ta đang ngày càng xấu đi, đoán chừng là không kéo dài được bao lâu nữa”

“Tào đại phu, có thể là người này biết hung thủ giết chết Phàn Âm cô nương, cho nên ta muốn đến gặp hắn ta một lần, xem xem có thể hỏi ra đầu mối nào có ích hay không” Dụ Vô Thương nói rõ mục đích đến đây.

Tào đại phu nghe hắn ta nói như vậy thì lấy mấy cái khăn tay ra: “Công tử có thể đi gặp hắn ta, có điều là nhất định phải dùng khăn này để che mũi miệng lại, bây giờ trời đang nóng lên, sợ là mùi trong phòng của hắn ta sẽ rất khó chịu”

Lời của hắn ta không sai, người kia được sắp xếp ở trong một phòng phụ u ám nơi hậu viện của y quán, mới vừa đẩy cửa đi vào, một mùi thối hòa quyện giữa thịt rữa và máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi của Tưởng Tích Tích, mặc dù đã cách một chiếc khăn tay nhưng mùi kia vẫn nồng nặc như cũ, chẳng thể tránh nổi. Tào đại phu che mũi: “Hai vị tự hỏi hắn ta đi, ta còn có bệnh nhân ở gian trước nữa, không theo hầu được” Nói xong, hắn ta vội vã bước ra khỏi phòng, biến mất nhanh như chạy trốn.

“Thích thúc, đẩy ta sang đó” Dụ Vô Thương nhìn chằm chằm vào bóng người đang nằm trên giường nhỏ, ra lệnh với người phía sau.

“Thiếu gia, không khí ở đây không sạch sẽ, người thực sự muốn qua đó ạ?” Thích thúc do dự không tiến lên.

“Để ta đẩy thiếu gia đi, Thích thúc, ông chờ ở bên ngoài là được rồi” Tưởng Tích Tích nhận lấy xe bốn bánh, đẩy Dụ Vô Thương đến bên cạnh giường của người kia.

Giường được thả màn để phòng ngừa việc muỗi đốt bệnh nhân, nhưng dù cho cách một tầng lụa trắng thì vẫn có thể nhìn rõ hình dáng của người kia: Toàn thân của hắn ta gần như không có một mảng da thịt hoàn chỉnh nào, những vết lở loét dữ tợn lan khắp người, máu đặc chảy ra từ chỗ bị loét, nhuộm cả chiếc giường thành màu hồng nhạt. Nhất là cổ của hắn ta sưng lên to như cái bắp đùi, nơi hầu kết có một cục u to như nắm tay mọc lên.

Tưởng Tích Tích che miệng lại, lùi về phía sau mấy bước, sự hoảng sợ dâng lên từ trong đáy mắt.

Dụ Vô Thương quay đầu lại nhìn nàng ta: “Tưởng cô nương, người này trần truồng lộ ra cơ thể, nếu như cô thấy không quen thì đi ra ngoài chờ ta là được rồi”

“Sao cổ của hắn ta lại sưng lên đến mức như thế cơ chứ, ngày đó khi ta gặp hắn ta dưới thung lũng thì rõ ràng là không phải như thế” Sau khi nói ra một câu không đầu không đuôi, nàng ta đẩy Dụ Vô Thương chạy ra khỏi phòng, trong lúc vội vàng đã va phải một chậu đồng đựng đầy nước trên bàn làm nó lộn nhào xuống đất, một tiếng choang vang lên.

Dường như tiếng đó đã quấy rầy người nằm trên giường, hắn ta từ từ ngồi dậy, dùng tay vén màn lên.

Tưởng Tích Tích đã đẩy Dụ Vô Thương ra đến cửa, vừa mới ra khỏi cửa, hai người chợt nghe được tiếng gào khan “a a” vọng tới. Nàng ta sửng sốt, vẫn không nhịn được mà quay đầu lại: Người kia đã loạng choạng dậy khỏi giường, hắn ta nhìn ra ngoài cửa, miệng phát ra những tiếng gào kì lạ không thể nghe rõ, tay run rẩy chỉ về phía trước.

“Tưởng cô nương, mau đẩy ta qua đó, ta phải hỏi cho rõ, rốt cuộc là ai đã giết chết Phàn Âm”

Tưởng Tích Tích không hề để ý đến hắn ta, nàng ta kiên quyết đẩy xe bốn bánh ra khỏi cửa, đóng cửa phòng lại một cách nặng nề.

“Tưởng cô nương, cô làm cái gì vậy? Chỉ một chút nữa thôi là tình trạng của hắn ta sẽ xấu hơn, đây là cơ hội cuối cùng…”

Lời còn chưa dứt, tiếng thở gấp ho khan đã liên tục vọng ra từ bên trong căn phòng. Thông qua cửa sổ, bọn họ có thể nhìn thấy người kia ôm lấy ngực mình và phun từng ngụm máu tươi xuống mặt đất.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)