Tưởng Tích Tích nhẹ nhàng nghiêng đầu sang chỗ khác, mắt nhìn thẳng vào bãi cỏ hoang đang nghiêng trái ngả phải kia, bây giờ không có gió, cỏ ở những nơi khác đều không hề lay động, duy chỉ có bụi cỏ nhỏ kia đong đưa lên xuống giống như cuộn sóng, sóng trước vừa đi, sóng sau lại tớiNàng ta nín thở, xách kiếm rồi từ từ đi từng bước một về phía bụi cỏ, ngừng lại ở nơi cách đó ba thước, nhẹ nhàng nhón chân lên nhìn về phía bụi cỏ.
Đúng như suy đoán của nàng ta, có thể lờ mờ thấy được vài cái lưng lông lá màu xám đen. Thế là nàng ta hít một hơi thật sâu, nhảy lên một cái ngay tại chỗ, cơ thể tạo thành một vòng cung hoàn hảo, xoẹt qua giữa không trung, trường kiếm trong tay đâm thẳng vào nơi trung tâm nhất của bụi cỏ hoang, còn nàng ta thì tay nắm kiếm, dựng ngược người giữa không trung, không hề suy suyển.
Một tràng tiếng kêu chít chít vọng ra từ trong bụi cỏ, đàn chuột giống như một tấm thảm màu xám tro, kéo đoàn kéo lũ lùi về trong rừng núi, chỉ trong thoáng chốc đã biến mất chẳng còn tăm hơi, chỉ còn lại cơ thể của “kẻ xui xẻo” bị ghim dưới mũi kiếm kia. Tưởng Tích Tích đáp xuống mặt đất từ không trung, vứt con chuột trên mũi kiếm nọ rồi nhìn về phía rừng núi cây cối um tùm kia, đột nhiên thấy lạnh người.
Nguy rồi, mục tiêu của bọn nó không phải là nàng ta, nếu không thì tuyệt đối sẽ không khinh địch mà lùi lại như thế.
Nghĩ tới đây, nàng ta trở nên căng thẳng, chạy về phía miếu Tằm Thần, thân thể nhẹ nhàng băng qua núi rừng một cách nhanh chóng, chỉ trong thời gian chưa đủ để uống hết một chén trà, nàng ta đã đến trước cửa miếu Tằm Thần.
Trong miếu chỉ có một màu đen kịt, pho tượng Tằm Thần lờ mờ hiện ra trong bóng tối, mang dáng vẻ tươi cười đẹp đẽ nhưng lại có vài phần dữ tợn. Tưởng Tích Tích nghiêng tai lắng nghe, không có tiếng động, lẽ nào đám chuột này đã làm xong việc mà chúng nó cần phải làm và rút lui rồi?
Nàng ta không dám chậm trễ bất kỳ một giây phút nào nữa, đi vào trong viện, lớn giọng gọi tên của Phàn Tình, ánh mắt quét qua quét lại từ trong viện đến ngoài viện, nỗ lực tìm kiếm bóng dáng của Phàn Tình.
Nhưng tìm tới tìm lui đến vài vòng cũng chẳng tìm được đến nửa cái bóng của ai, Tưởng Tích Tích thoáng thở dài một hơi, chạy ra phía ngoài viện. Còn chưa ra tới cửa, phía bên kia khu rừng đột nhiên vọng lại một tiếng kêu sầu thảm, vừa cao vừa chói, làm cho nàng ta dựng hết cả tóc gáy lên, mồ hôi lạnh chảy đầy cả tấm lưng.
Xảy ra chuyện rồi, có lẽ có chuyện gì đó xảy ra rồi.
Lòng nàng ta nóng như lửa đốt, dùng hết sức lực toàn thân để chạy về nơi âm thanh kia phát ra.
Đi qua rừng núi trùng điệp, nàng ta phát hiện ra nơi cách mình vài thước là một sườn đồi, vậy nên đã vội vã ngừng bước chân, thận trọng đi tới bên cạnh vách đá, nhìn xuống phía dưới.
Phía dưới đen kịt, dường như là đêm tối đã tụ lại hết phía dưới vách đá, chẳng có một chút ánh sáng nào lọt được ra ngoài. Nhưng mà rõ ràng là tiếng kêu kia vọng ra từ nơi này, nàng ta nghe rất rõ.
Tưởng Tích Tích khom người xuống, gọi vài tiếng Phàn Tình, Phàn Tình, đúng như nàng ta đoán, ngoại trừ tiếng vọng lại lời của chính mình thì không còn âm thanh nào khác.
Nàng ta liếc nhìn xung quanh một cái, phát hiện ra những dây leo to bằng cánh tay người mọc đầy trên vách đá dựng đứng. Vậy nên nàng ta hạ quyết tâm, chọn một cây to nhất mà bám, tay còn lại dùng kiếm đâm vào vách đá dựng đứng, cứ như vậy mà leo xuống phía dưới từng chút một.
Cũng may là dây leo kia vô cùng khỏe khoắn, bộ rễ len lỏi cắm sâu vào trong khe đá, hình thể của Tưởng Tích Tích cũng nhỏ nhắn, đã vậy còn luyện khinh công, cho nên mặc dù lúc leo hơi lung lay nhưng cũng không có việc gì xảy ra, nàng ta thành công đi xuống thung lũng nhờ dây leo.
Hai chân chạm đến mặt đất thì nàng ta mới thở phào, mới vừa xoay người, bóng người màu trắng cách đó không xa đã làm cho trái tim vừa bình tĩnh lại của nàng ta nhói lên. Nàng ta bất chấp hiểm nguy mà chạy về phía bóng người kia, đi gần tới nơi thì hai chân của nàng ta mềm nhũn ra, quỳ thật lâu trên mặt đất mà không đứng dậy nổi.
Xương cốt toàn thân người kia bể nát, bao gồm cả xương sọ. Óc trào hết ra, nhuộm đá vụn bên cạnh thành màu đỏ.
Vốn là chỉ bằng một cái đầu vỡ vụn như thế thì nàng ta cũng chẳng nhận ra được thân phận của người chết được, nhưng đầu của người kia được quấn nhiều vòng vải trắng, đó chính là những dải băng được đại phu cẩn thận quấn ở y quán ngày hôm nay.
“Phàn Âm, sao lại là tỷ…”
Tưởng Tích Tích nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống tí tách. Nàng ta không thể hiểu, rõ ràng là bản thân đi theo Phàn Tình vào trong núi, vậy mà tại sao người chết trong thung lũng lại là Phàn Âm, tuy thân hình của hai tỷ muội cũng hao hao nhau, nhưng y phục lại khác nhau, Phàn Tình mặc bộ váy màu hồng đào mà nàng ta mới may, cũng không quấn vải trắng ở trên đầu, Tưởng Tích Tích tuyệt đối không thể nhận lầm.
Ngay khi nàng ta không biết làm thế nào, bụi cỏ sau lưng lại động đậy, có tiếng rên rỉ vọng ra từ trong đó. Tưởng Tích Tích giật mình, cũng không kịp đau lòng, đứng lên cầm trường kiếm trong tay phóng thẳng về phía bụi cỏ kia, nhưng đường kiếm mới đi được một nửa thì nàng ta lại thu về.
Có một người đang nằm trong bụi cỏ, may mắn hơn Phàn Âm, hắn ta còn sống, cũng bởi vì hắn ta rơi xuống nơi cỏ mọc rậm rạp nhất, cỏ hoang như một tấm chăn lông dày dặn, giảm bớt lực va đập khi cơ thể rơi xuống mặt đất. Chỉ có điều là trông hắn ta yếu ớt vô cùng, hiển nhiên cũng đã bị thương nặng, nếu điều trị muộn một chút, chỉ cần thêm vài canh giờ nữa thì cũng sẽ giống như Phàn Âm, bỏ mạng dưới đáy thung lũng.
**
Ngày hôm sau, sau khi Phàn Âm được chôn cất, Phàn Tình đã bị người của quan phủ giải đi. Bởi vì đêm hôm đó có người đã nhìn thấy nàng ta ở dưới chân núi, cộng thêm người trong trấn cũng đã biết hết chuyện tranh chấp giữa nàng ta và Phàn Âm, vậy nên đương nhiên là quan phủ hoài nghi nàng ta là hung thủ đẩy Phàn Âm xuống vách đá. Tuy nàng ta đã cố gắng giải thích, nói rằng bản thân chỉ thấy Phàn Âm trên đường cho nên mới đi theo muội muội lên núi, sau đó mất dấu, nàng ta xuống núi. Nhưng mà chẳng ai tin lời của nàng ta.
Bởi vì chuyện của hai đứa con gái cho nên Phàn phu nhân ngã bệnh, nằm cả ngày trên giường, không cơm nước gì. Mặc cho Tưởng Tích Tích có khuyên như thế nào, bà ta cũng chỉ lẳng lặng khóc, chẳng nói chẳng rằng.
Tưởng Tích Tích lòng đầy lo lắng, nhưng cũng không dám đến quan phủ để hỏi thăm. Với thân phận bây giờ của nàng ta, nếu cứ tuỳ tiện mà đến quan phủ thì chỉ sợ là chưa cứu được Phàn Tình, bản thân mình đã bị kéo vào. Cho nên nàng ta chỉ có thể đi loanh quanh bên ngoài phủ quan mỗi ngày, hy vọng có thể thám thính được một số tin tức liên quan đến vụ án. Nhưng tin tức nơi phủ quan không dễ hỏi thăm như thế, cho nên nàng ta đứng ngoài cửa phủ vài ngày mà vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Hôm nay nàng ta bí quá hoá liều mà hạ quyết tâm, thấy mấy tên nha dịch đi ra từ trong cửa chính thì thử đi đến bắt chuyện làm quen. Nhưng còn chưa đi được mấy bước thì nàng ta đã thấy Thích thúc và Dụ Vô Thương đi ra khỏi nha phủ. Mấy tên nha dịch tiễn hắn ta đến cửa, nở nụ cười khách sáo: “Dụ công tử, ngài cứ đi về trước đi, nếu như huyện lệnh đại nhân đã nhận lời rồi thì nhất định sẽ thả người, ngài cứ an tâm về nhà chờ tin mới đi”
Dụ Vô Thương gật đầu, Thích thúc cầm mấy cái bọc giấy đưa qua, nói: “Làm phiền các vị”
Mấy tên nha dịch một mực cung kính tiễn hắn ta tới bậc thang trước cửa nha môn, bấy giờ mới xoay người trở về trong phủ.
“Có tiền có thể nhờ quỷ sai ma, xem ra lời này không giả, Dụ công tử, xem ra là chuyện của Phàn Tình tỷ có thể được giải quyết rồi” Tưởng Tích Tích đi ra từ phía sau cây cột, nàng ta rất chướng mắt cảnh thương quan cấu kết như thế này, cho nên trong giọng nói cũng có vài phần không cam lòng.
“Tưởng cô nương, cô cũng loanh quanh ở chỗ này mấy ngày rồi, không phải cô cũng muốn cứu Phàn Tình ra à? Ta tin là cô cũng giống như ta, đều tin rằng nàng ấy không giết người”