Phàn Tình chạy một mạch về nhà, giày của nàng ta phát ra tiếng “lách cách” khi bước trên con đường lát đá xanh, Tưởng Tích Tích theo sát phía sau nàng ta, cảm thấy vừa khổ não vừa lo lắng. Sáng sớm hôm nay, nàng ta nói với Phàn Tình rằng chiếc vòng đó không phải Vương Ngộ Thần lấy đi, còn nói rằng nếu nàng ta không tin, nàng ta cứ đến hiệu cầm đồ và hỏi xem rốt cuộc là ai đã lấy chiếc vòng đi. Nàng ta tràn đầy tự tin, bởi vì linh hồn Vương Ngộ Thần không muốn đi vào vòng luân hồi chính là vì một chuyện này, cho nên hắn ta tuyệt đối sẽ không thể nào nói dối được. Tuy nhiên, khi người làm thuê ở tiệm cầm đồ nói người đã mang chiếc vòng nàng tới, nàng ta được cực kỳ hoảng sợ, mãi đến khi Phàn Tình lao ra khỏi tiệm cầm đồ, nàng ta mới phản ứng lại và vội vàng chạy theo“Cạch”
Cửa phòng Phàn Tình bị đóng sầm lại, Phàn Tình đi tới chỗ Phàn Âm đang dùng bữa, đưa tay về phía nàng ta: “Vòng tay đâu?”
Phàn Âm đặt đũa xuống, Tưởng Tích Tích nhìn thấy cơ trên khóe miệng nàng ta co giật, nhưng lời nói ra vẫn không chút nao núng: “Vòng tay nào?”
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của muội muội, Phàn Tình vô cùng tức giận, nắm lấy cổ áo Phàn Âm, kéo nàng ta ra khỏi ghế đẩu, hai mắt sáng rực như đuốc: “Muội có biết là vì chiếc vòng tay này mà trước khi Vương Ngộ Thần chết ta không hề nói với hắn một câu nào xuôi tai, cũng không hề nể mặt hắn không? Đây đều là do muội mà ra đấy!”
Phàn Âm lạnh lùng gỡ bàn tay đang tóm lấy cổ áo của mình ra, nàng ta nhìn Phàn Tình, đột nhiên nhún vai cười: “Tỷ tỷ, tỷ đang thừa nhận rồi à? Tỷ thừa nhận là tỷ và Vương Ngộ Thần có tư tình rồi sao?”
Nàng ta cố ý nói rất lớn giọng, thu hút làng trên xóm dưới tập trung đến đây, thò đầu vào trong cửa xem sao.
Phàn phu nhân muốn tiến lên bịt miệng Phàn Âm lại, nhưng lại bị nàng ta dễ dàng thoát ra, nàng ta bước tới trước cửa, khóe mắt chế nhạo nhìn Phàn Tình: “Mọi người mau đến đây phán xét đi, tỷ tỷ xinh đẹp của ta, vừa mập mờ với Dụ công tử, mặt khác thì lại nuôi một tên ăn bám như Vương Ngộ Thần. Hai người bọn họ dùng tiền của Dụ công tử đi trả nợ cờ bạc, ngao du sơn thủy, sống phong lưu vui sướng, đến cả một người làm muội muội như ta còn không thể nào nhìn nổi nữa. Bây giờ, tỷ còn mặt mũi hỏi ta đòi vòng tay gì nữa chứ, tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ định dùng nó để lo hậu sự cho Vương Ngộ Thần sao? Hai người vẫn còn chưa thành thân mà…”
“Tiểu Âm, con đang nói nhảm nhí gì vậy? Con bảo tỷ tỷ của mình sau làm sao sống ở cái thị trấn này được nữa?” Phàn phu nhân thấy người vây quanh càng lúc càng nhiều, còn đang thì thầm với nhau, có cả những người đang chế nhạo, lắc đầu, nên tiến lên kéo Phàn Âm vào nhà.
Tưởng Tích Tích lúc này mới hồi tỉnh, cũng vội vàng bước tới đóng cửa sân lại, sở dĩ vừa rồi nàng ta không động đậy là bởi vì nàng ta quá kinh ngạc, không chỉ là vì chuyện lấy cắp chiếc vòng tay, dáng vẻ này của Phàn Âm, dường như đã hoàn toàn trở thành một con người khác. Nàng ta rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ, như thể tất cả những điều này đều nằm trong sự dự đoán của nàng ta, nàng ta đã lên kế hoạch từ lâu rồi, vì muốn hủy hoại Phàn Tình hoàn toàn.
Nhưng Phàn Âm đã ở bên nàng ta biết bao lâu nay, vậy người vừa ân cần vừa có chút nhát gan đó là ai? Chẳng lẽ nàng ta đã giả vờ, giả vờ thành ra một dáng vẻ vô hại, nhưng lòng lại chưa từng thực sự bình yên.
Thật khó tin, đúng vậy, lớn lên dưới ánh hào quang của tỷ tỷ, cho dù ai nhìn thấy hai tỷ muội, nàng ta vẫn luôn là người bị bỏ qua. Nàng ta cũng đã từng rất phẫn nộ, bất bình, nhưng sau đó, nàng ta mới phát hiện ra dù trong lòng mình có dằn vặt đến mấy cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của người khác, vì vậy nàng ta dứt khoát từ bỏ, thu lại hết mọi sự sắc sảo của mình, tập trung diễn tốt vai một muội muội ngoan ngoãn và chu đáo.
Nhưng nỗi ấm ức trong lòng nàng ta lại như một con rắn độc, cho dù có lột bao nhiêu lớp da vẫn sẽ cắn xé khiến người nàng ta đầy thương tích, vậy phải làm sao đây? Bình tĩnh quan sát sự thay đổi, chờ đợi thời cơ để ra tay? Nếu không còn Phàn Tình nữa, khuôn mặt này sẽ chỉ thuộc về một mình Phàn Âm nàng ta mà thôi, nàng ta sẽ không còn là người đứng trong bóng tối nữa.
Tưởng Tích Tích cảm thấy cổ họng tắc nghẽn, lồng ngực tràn đầy khí, dù thế nào cũng không thông suốt được, nàng ta bước tới cửa, khàn giọng hét lên với bên ngoài: “Đi đi, đi đi, đừng xem, hai tỷ muội cãi nhau, là chuyện hết sức bình thường thôi”
“Bụp”
Một âm thanh nghẹn ngào từ phía sau vang lên, tiếp theo là tiếng kêu khóc của Phàn Âm: “Giết người rồi, Phàn Tình sắp giết người rồi”
***
Phàn phu nhân ngồi bên bàn lau nước mắt: “Tạo nghiệp mà, ta đã luôn dạy hai tỷ muội bọn chúng phải sống hòa thuận, tôn trọng và yêu thương nhau, sao cuối cùng lại ra nông nỗi này?”
Tưởng Tích Tích không biết nên an ủi bà thế nào, Phàn Âm đã bị Phàn Tình dùng bát sứ đánh vỡ đầu, tuy không có vấn đề gì nghiêm trọng nhưng hiện giờ nàng ta vẫn đang nằm trên giường nghỉ ngơi, Phàn Tình không biết là đã chạy ra ngoài từ khi nào nữa, mãi đến giờ vẫn chưa quay lại.
“Phu nhân, dù gì thì bọn họ cũng là tỷ muội cùng huyết thống. Ta tin rằng không lâu nữa bọn họ hòa hợp lại như lúc đầu thôi” Câu này nói ra đến ngay cả nàng còn không tin, nhưng bây giờ, chẳng lẽ phải chỉ ra lỗi sai của Phàn phu nhân, nói với bà rằng đó là do bình thường bà đã không quan tâm đến Phàn Âm nhiều, nên mới gây ra bi kịch như ngày hôm nay à?
“Tưởng cô nương, Tiểu Tình, cũng không biết là con bé đã đi đâu, liệu còn bé có nghĩ quẩn không…”
“Phu nhân, bà đi nghỉ trước đi, ta đi ra ngoài tìm xem”
Nàng sắp xếp Phàn phu nhân ổn thỏa, quay trở lại phòng, lấy thanh bảo kiếm và đi ra ngoài.
Trời đã chập choạng tối, các quầy hàng trên phố chính đã bắt đầu dọn đồ vào nhà, dòng người trên phố ngày càng thưa thớt. Tưởng Tích Tích đã đi hết một quãng đường để tìm, nhưng thấy đã sắp tới cuối phố rồi, phía trước mặt núi Thanh Luân như đang thoát ẩn thoát hiện trong trời chạng vạng, nhưng vẫn không thấy Phàn Tình đâu.
Chẳng lẽ nàng ta đã đến sông Nam Chu? Trong lòng Tưởng Tích Tích đột nhiên dâng trào một dự cảm không lành, vừa định quay người lại, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng cách đó mười mấy bước, cũng đang đi về hướng núi Thanh Luân.
Là Phàn Tình, trong lòng Tưởng Tích Tích vui mừng khôn xiết, nhanh chóng cất bước đuổi theo nàng ta, nhưng khi nàng ta chạy đến chân núi thì trời đã hoàn toàn tối mịt, cộng với sự che khuất của khu rừng rậm, cả ngọn núi hoàn toàn tối đen như mực, hoàn toàn không nhìn thấy Phàn Tình nữa rồi.
Đã muộn như vậy rồi, nàng ta lên núi làm gì? Nếu muốn tế bái Vương Ngộ Thần, không phải là nên đến bên bờ sông Nam Chu sao? Sự nghi ngờ trong lòng Tưởng Tích Tích càng ngày càng cao, nhưng đôi chân nàng ta không dám chậm trễ một chút nào, đi dọc theo đường núi tiến vào khi rừng.
Núi Thanh Luân về đêm quá đỗi yên tĩnh, không hiểu sao tiếng gió và tiếng ve vốn dĩ cũng có bây giờ đã biến mất, trong khu rừng vắng vẻ chỉ có vài tiếng chim kêu.
Tưởng Tích Tích nhìn trên mặt đất, trên đó có một loạt bước chân dài dẫn đến chỗ sâu trong rừng rậm, chắc chắn là của Phàn Tình, xem ra nàng ta muốn đi tới miếu Tằm Thần, chắc là nơi đó đã chứa đựng quá nhiều kỉ niệm đẹp đẽ của nàng ta và Vương Ngộ Thần, vì vậy nàng ta mới đi đến đó.
Nghĩ vậy, nàng ya vội vàng chạy về phía miếu thần tầm, nhưng vừa chạy được vài bước, nàng ta đột nhiên dừng lại, chậm rãi rút bả kiếm từ phía sau lưng ra, nắm chặt nó trong tay mình.
Có thứ gì đó, trong rừng núi này, ngoại trừ nàng ta và Phàn Tình ra, còn có một thứ khác, nó đang ẩn nấp trong bụi cỏ bên phải phía sau nàng ta, cơ thể chạm vào bụi cả dại đó phát ra tiếng xào xạc.