Tân An Quỷ Sự

Chương 307: Vòng đeo tay

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi đi vài vòng quanh bờ sông, Tưởng Tích Tích cũng không tìm được nơi con mèo trắng an nghỉ, không ngừng lẩm bẩm: Rõ ràng là mình đã chôn nó bên sông rồi lập bia mộ, nhưng bây giờ là lại là một vùng đất bằng phẳng. Không còn lưu lại một dấu vết nào, chẳng lẽ là con mèo này đã thật sự sống dậy, còn đến bảo vệ nàng vào thời khắc nguy cấp?Đang nhíu mày suy tư, nàng ta không hề phát hiện ra mặt sông phẳng lặng đang lặng lẽ thay đổi, giữa lòng sông có một lớp sương mù, đang từng chút từng chút một tiến về phía bờ, trong lớp sương mù vẫn còn lờ mờ có tiếng kêu khóc, bi thương sầu thảm, ngắt quãng rồi lại tiếp tục.

Khi Tưởng Tích Tích ngẩng đầu lên, đám mây hơi nước mơ hồ này đã bay tới chỗ của nàng ta rồi, nó đảo qua đảo lại trên mặt nước một lúc rồi mới biến thành một bóng người trong suốt.

“Vương Ngộ Thần…” Tưởng Tích Tích nhìn thấy bộ xương cốt tàn tật, dưới hai chân máu thịt hỗn độn chậm rãi ngẩng đầu: “Nếu ngươi có việc trong lòng gì chưa hoàn thành, hãy nói cho ta biết, có lẽ ta có thể giúp ngươi”

Mặc dù rất sợ hãi nhưng nàng cuối cùng cũng không kìm lòng được, Vương Ngộ Thần chết quá thê thảm, nếu thật sự có thể giúp hắn ta đạt được tâm nguyện của mình thì trong lòng nàng sẽ cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

“Vòng đeo tay…”

Giọng nói của hắn ta cũng bị mơ hồ, thút thít và không nghe rõ được. Cũng đúng, lưỡi của hắn ta chắc là đã bọn chuột nuốt mất luôn rồi, nên tất nhiên không thể thốt ra chữ rõ ràng được.

“Ngươi nói cái gì?” Tưởng Tích Tích tiến lại gần một bước, lớn tiếng hỏi. Tuy nhiên, thanh bảo kiếm trong tay nàng buộc Vương Ngộ Thần phải lùi lại, hồi lâu hắn ta vẫn không dám lại gần một bước nào nữa.

Ma sợ vũ khí sắc bén nên Tưởng Tích Tích đã ném thanh kiếm sang một bên, rồi lại đi hai bước về phía dòng nước, dòng sông làm ướt hết ủng của nàng ta, nhưng nàng ta lại không hề quan tâm, nàng ta vươn cổ và hét vào mặt Vương Ngộ Thần: “Ngươi đừng sợ, ta đã vứt kiếm đi rồi, rốt cuộc là ngươi muốn nói gì với ta, nói lại lần nữa đi”

Vương Ngộ Thần thận trọng đi về phía nàng ta, hắn ta dốc sức há miệng: “Vòng tay, vòng tay của Phàn Tình không phải là do ta lấy”

Tưởng Tích Tích lần này nghe được rõ ràng, trong lòng vô cùng sửng sốt, hóa ra hắn ta ở nhân gian không chịu đi, không phải vì chết quá thảm, mà là bởi vì hắn ta còn có chuyện chưa hoàn thành được, đây là nút thắt giữa hắn ta và Phàn Tình, nếu như không được tháo gỡ thì hắn ta có chết cũng không yên lòng được.

Tim đập đột nhiên thình thịch kịch liệt, Tưởng Tích Tích cố kìm nước mắt: “Ta biết rồi, ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ nói với Phàn Tình, ngươi cứ… cứ yên tâm đi đi”

Vương Ngộ Thần gật đầu với nàng ta, bóng dáng dần dần biến mất vào trong màn sương, màn sương từ từ trôi về phía lòng sông, cuối cùng, mọi thứ đều biến mất.

Tưởng Tích Tích khịt mũi vài cái, nhặt thanh kiếm trên đất đi về phía trung tâm thị trấn, trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu, vốn dĩ nàng ta không có hảo cảm với Vương Ngộ Thần, cảm thấy hắn ta đang lợi dụng Phàn Tình, lấy bạc từ chỗ Dụ Vô Thương bù vào cho bản thân, nhưng bây giờ xem ra có vẻ như hắn ta đã thật lòng với Phàn Tình, nếu không, hắn ta sẽ không liều lĩnh bị hồn tiêu phách tán cũng nhất định phải giải thích rõ ràng chuyện này với nàng ta.

Tuy nhiên, nếu hắn ta thực sự không ăn trộm chiếc vòng, vậy thì ai lại lấy nó đem cầm chứ? Chẳng lẽ thực sự có trộm?

Nàng vừa nghĩ ngợi vừa đi, trong lúc bất tri bất giác đã đi đến đường chính của trấn Đạm Thủy, cửa hàng phía trước vẫn còn sáng đèn, một vài bóng người quen thuộc đang đứng cạnh cửa, đang đẩy một thứ gì đó, Tưởng Tích Tích nhìn kỹ lại, hóa ra là quầy thịt của nhà Vương Ngộ Thần, người ngồi trên chiếc xe bốn bánh trước cửa, không phải là Dụ Vô Thương đó sao, hắn ta đang đưa một túi vải nhỏ: “Vương thúc, thúc cứ nhận lấy đi, mọi người đều rất đau buồn truóc chuyện của Ngộ Thần, số bạc này tuy không lớn nhưng là một phần tấm lòng của ta, nếu thúc không nhận thì về nhà ta cũng sẽ không thể nào giải thích với ngoại tổ mẫu được”

Vương đồ tể lau nước mắt, đưa tay cầm lấy cái túi: “Dụ thiếu gia, cậu nói xem ta có thể làm gì đây? Ta chỉ có một đứa con trai này. Nó chết rồi. Nửa đời còn lại ta sống còn ý nghĩa gì nữa chứ”

“Thúc và thím vẫn còn trẻ, còn cả một chặng đường dài phía trước. Không có việc gì là không thể vượt qua được, sau này nếu có khó khăn gì hãy đến Dụ gia tìm ta. Miễn là chuyện ta có thể giúp được, ta chắc chắn sẽ giúp”

“Dụ thiếu gia, cậu thật sự là một người tốt, cũng giống như Dụ lão gia vậy, thật ra ta vẫn luôn cảm thấy có lỗi với cậu, khi còn bé Ngộ Thần không hiểu chuyện, đã từng trêu chọc cậu, nhưng cậu đại nhân đại lượng không chấp nhặt, bây giờ vẫn còn nhớ đến chúng ta, ta thực sự…”

Vừa nói xong, Vương đồ tể đã quỳ xuống đất, không nói được lời nào nữa.

Thích thúc đang đứng phía sau vội vàng đỡ ông ta lên: “Đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, thiếu gia của chúng ta đã không nhớ từ lầu nữa rồi, ngươi nói như vậy sẽ khiến người khác cho rằng thiếu gia nhỏ mọn đấy”

“Đúng vậy đấy, Vương thúc, chuyện của con nít ai mà lại xem là thật chứ? Ngày mai ta sẽ phái người ra ngoài mời đại phu đến khám cho thím. Vốn dĩ sức khỏe của bà ấy đã không được tốt rồi, lần này đừng để sinh bệnh ra”

Tưởng Tích Tích trốn dưới một cửa hàng và đợi cho đến khi Dụ Vô Thương ra khỏi Vương gia rồi mới đuổi theo.

“Dụ công tử thật là tốt bụng. Giúp người ta còn lựa vào lúc ban đêm không ai nhìn thấy”

“Ngươi đã nghe thấy hết rồi à? Khi ngoại tổ mẫu còn tỉnh táo, bà ấy cũng thường nói với ta rằng hành động lúc người ta xuân phong đắc ý rồi tặng thêm đồ tốt thì khắp nơi đều có, nhưng giúp đỡ người ta lúc khó khăn thì lại chẳng ai làm. Bây giờ ta chỉ đang làm theo những gì bà cụ nói mà thôi”

“Nếu khi bắt tay vào làm dễ như vậy, thì sẽ không còn hiếm trên đời này nữa”

Dụ Vô Thương nhàn nhạt cười, hắn ta ngồi vào trong xe, cùng Tưởng Tích Tích đi về phía trước trên con phố chính yên tĩnh của trấn Đạm Thủy: “Mà này, Phàn Tình cô nương thế nào rồi, mấy ngày nay nàng ấy không đến Dụ gia tìm ta, ta có hơi lo lắng” Tưởng Tích Tích sửng sờ một chút, nhất thời không biết nên trả lời hắn ta như thế nào, hắn ta đã biết chuyện của Phàn Tình và Vương Ngộ Thần đến mức nào rồi? Hay chỉ là nhận ra Vương Ngộ Thần có tình ý với Phàn Tình, còn những chuyện khác thì không hề hay biết? Nghĩ đến đây, nàng ta cũng nhàn nhạt đáp lại: “Phàn Tình không được khỏe, có thể là ngày đua thuyền tỷ ấy đã bị dọa sợ, mấy ngày nữa chắc là sẽ ổn thôi, công tử không cần phải lo lắng đâu”

“Cũng đúng,” Hắn ta quay đầu lại liếc nhìn Thích thúc một cái, Thích thúc vội vàng lấy ra một chiếc hộp nhỏ được đặt gọn gàng trong một cái bao từ vạt y phục trước ra đưa cho Tưởng Tích Tích: “đây là Mã Lộc hộ tâm huyết, nó có tác dụng an thần, vốn dĩ ta muốn đích thân đến Phàn gia một chuyến, nhưng hiện tại đã tiết kiệm được thời gian rồi”

“Mã Lộc hộ tâm huyết?” Tưởng Tích Tích cầm lấy đưa lên chóp mũi ngửi một cái: “Thứ này cực kỳ hiếm thấy, Trình đại nhân nói sau khi hươu chết, mổ ngực, lấy máu đã đông lại trong tim và lồng ngực ra, rồi phơi và sấy khô rồi mới nghiền nát. Cuối cùng mới có thể có được chiếc cốc nhỏ” Nàng ta thẳng thắn đến mức thốt ra cả tên của Trình Mục Du.

“Trình đại nhân?”

“Đó là… đó là…”

Nhất thời có hơi nghẹn lời, nhưng Dụ Vô Thương không để tâm, hắn ta chỉ về phía trước: “Đến Phàn gia rồi, làm phiền cô nương nói với Phàn Tình rằng hộ tâm huyết này nên phối với ngũ vị tử rồi đem chưng. Mỗi tối uống một thìa nhỏ là đã có thể giúp ngủ ngon và bổ khí”

Tưởng Tích Tích gật đầu, chào tạm biệt Dụ Vô Thương rồi đi về phía sân, trong lòng nàng ta bỗng thấy thanh thản hơn rất nhiều, bao nhiêu lo lắng và phiền muộn mấy ngày qua dường như đều bị nam nhân ấm áp như ánh nắng mặt trời này xua tan. Hắn ta luôn có tâm trạng quan tâm đến mọi người, săn sóc chu đáo nhưng lại không hề khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng, tuy rằng đối với hắn ta mà nói chuyện này rất hao tâm tốn sức nhưng đối với những người hưởng lợi ấy, lại thực sự có thể tăng thêm sức mạnh từ những hành động của hăn ta, ngay cả một người đứng ngoài cuộc như nàng ta, cũng bất giác bị tấm lòng lương thiện của hắn ta làm cho cảm động, như vậy là đủ rồi, không phải sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)