Tân An Quỷ Sự

Chương 305: Tiên đồng

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng mà, một màn kế tiếp lại nằm ngoài dự liệu của nàng ta. Đột nhiên đàn chuột trở nên im ắng, sau khi giằng co với mèo trắng một lúc thì đều lùi về phía sau, chỉ trong chốc lát đã biến mất phía sau những bia mộ san sátMèo trắng quay đầu nhìn hai nữ nhân đang ngơ ngác, đôi mắt màu lam nhạt toát ra vẻ cương quyết. Sau đó nó quay đầu, chân mèo nhẹ nhàng đi sâu vào nghĩa trang.

***

“Ta muốn biết chuyện của Ma tằm” Mãi cho đến khi Phàn Tình ngủ thiếp đi, nàng ta và Phàn phu nhân ra khỏi phòng, Tưởng Tích Tích mới hỏi ra câu hỏi mà bản thân đã nghẹn rất lâu trong lòng: “Mười mấy năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phu nhân, xin bà hãy nói toàn bộ cho ta biết đi”

Phàn phu nhân kéo nàng ta ngồi xuống ghế đá trong viện, bà nhìn chăm chú vào bầu trời không trăng rồi thở dài: “Thật ra chuyện này cũng không phải không liên quan đến huynh trưởng của cô. Nếu không có hắn, e là hiện tại đã không có trấn Đạm Thủy ở trên đời rồi”

Mười sáu năm trước, trấn Đạm Thủy từng xảy ra một đợt bùng phát dịch bệnh lớn, trận dịch này bắt đầu từ cái chết của một số lượng lớn tằm. Ban đầu là mấy nhà, sau đó dần lan ra, nhà nào cũng bị giảm số lượng tằm, thậm chí có vài nhà còn bị mất tất cả tằm trong phòng tằm sau một đêm, chỉ còn lại mấy cái khay đầy vết máu. Mà chuột chính là nguyên nhân khiến tằm chết, chúng nó thừa dịp đêm tối mà bò vào phòng tằm rồi cắn nuốt hết sạch tằm trong đó.

Ta nhớ rất rõ, khoảng thời gian đó, chuột trong trấn càng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng đi bộ trên đường mà không cẩn thận cũng có thể giẫm phải đuôi chuột, hơn nữa những súc sinh này không sợ người, chúng nó cứ như vậy mà nghênh ngang đi trên đường, rất kinh khủng.

Người dân trong trấn bị chuột quấy nhiễu nên đêm cũng không dám ngủ, phải cầm gậy canh giữ trong phòng tằm. Phải biết số lượng sinh trưởng của tằm có liên quan đến thu nhập năm sau, nếu tằm bị đám súc sinh này cắn chết hết, vậy sang năm mọi người sẽ không có gạo bỏ vào nồi nữa.

Cứ như vậy mấy ngày, có không ít chuột bị đánh chết, khi đó mọi người cũng không hiểu nên cứ vậy mà vứt xác chuột ở cạnh sông Nam Chu rồi tùy tiện phủ đất lên.

Thế nhưng, tuy tằm được bảo vệ, nhưng con người lại bắt đầu bị bệnh.

Lúc đầu, một vài người dân đột nhiên bị sốt cao, có người thì nói nhảm, mất kiểm soát hành vi, có vài người sau khi ngủ dậy thì không nói rõ ràng được nữa. Ngay sau đó, cổ, nách và chân của của họ bị sưng to thành một cục máu lớn bằng nắm tay. Sau đó, hầu hết mọi người đều bị đau ngực dữ dội, thậm chí còn nôn ra máu.

Tất nhiên, kết cục của hầu hết những người đó là cái chết.

Đến giai đoạn sau, dịch bệnh ngày càng trở nên mạnh, điều đáng sợ hơn đã xảy ra. Có lúc mọi người đang nói chuyện với nhau trên đường hoặc trong nhà thì đột nhiên cả người lắc lư, đầu óc không tỉnh táo, sau đó bất chợt ngã xuống đất chết.

Mọi người ngã xuống theo đàn mà không hề có dấu hiệu báo trước. Đường phố, chợ, nhà dân, khắp nơi đều là thi thể không có người chôn cất, phần bụng thi thể sưng lên, mắt đỏ bừng, miệng há to, không ngừng chảy ra mủ.

Lúc đó trấn Đạm Thủy giống như một tòa thành quỷ vậy, người bên ngoài không dám đi vào vì sợ nhiễm bệnh, quan phủ cũng phái đầy tớ đến, lực lượng hùng hậu canh gác cả trấn, đề phòng người dân trốn ra bên ngoài. Khắp nơi trong trấn đều là tiếng khóc tang bi thương. Thật sự bi thảm, rất bi thảm, gọi là địa ngục trần gian cũng không quá đáng.

Say này còn có tin đồn bạch y nhân câu hồn. Có người nói mình đã từng nhìn thấy một người có vóc dáng cao gầy đi lang thang vào ban đêm, phía sau còn có cả đàn chuột đi theo. Ai cũng nói đó chính là Ma tằm, đương nhiên hắn ta không phải là người, mà là một con yêu quái mang đến bệnh tật, hút hồn phách của con người.

Nhưng lão gia nhà ta lại không tin chuyện ma quỷ này, ông ta nói người dân trong trấn đều bị bệnh chết, mà nếu là bệnh thì nhất định có thuốc chữa, không thể cứ ngồi chờ chết được. Vậy nên, vào một đêm khuya vắng vẻ, ông ta lén chuồn ra ngoài dưới mí mắt của bọn binh sĩ, sau đó lặn lội suốt một tháng đi tới Biện Lương. Ông ta nghe nói lúc ấy thái y Trình Đức Hiên có y thuật cao minh, có thể trị được rất nhiều bệnh, nên bèn hỏi thăm xung quanh và cuối cùng tìm được Trình phủ. Nhưng điều khiến ông ta thất vọng là, lúc ấy Hoàng hậu nương nương sắp sinh nên Trình Đức Hiên không ở trong phủ, ông ta vẫn luôn chờ lệnh trong cung, mấy tháng cũng không hồi phủ.

Khi đó Lão gia nhà ta ngồi phịch trên mặt đất mà gào khóc, chẳng lẽ ông trời cũng muốn bỏ mặc trấn Đạm Thủy, không lưu lại một con đường sống nào ư?

Gia đinh của Trình gia biết lão gia lén chuồn ra từ trong trấn, sợ gặp tai họa nên đuổi ông ta ra khỏi Trình phủ. Lão gia giống như mất hồn mà cứ đi khắp đường lớn ngõ nhỏ ở Biện Lương, đi tới đi lui, cuối cùng ông ta nhìn thấy một cái giếng ở trước mặt, lúc đó đầu óc nhất thời không nghĩ thông được nên ông ta chạy về phía miệng giếng, hai chân giẫm lên mép, định nhảy vào bên trong.

Nhưng đúng lúc đó, có một giọng nói trong trẻo, giòn tan vang lên sau lưng, hiển nhiên là một đứa trẻ chưa trưởng thành, hắn nói: “Ông muốn quay về cứu người, hay là để ta cứu ông trước, cái giếng này không sâu, đã khô cạn từ lâu rồi, ông có nhảy xuống cũng không chết được, nhưng phải nằm trên giường một năm rưỡi đấy, đến lúc đó quay về trấn, e là cũng hết cách xoay chuyển rồi”

Lão gia vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy phía sau có một thiếu niên hơn mười tuổi. Đột nhiên nhớ ra mình đã từng gặp thiếu niên này ở Trình phủ, lúc ông ta nói chuyện với con trai lớn của Trình Đức Hiên là Trình Thu Trì, thiếu niên này đứng bên cạnh, nghiêm túc nghe hai người họ nói chuyện.

“Ngươi thật sự có thuốc chữa bệnh này sao?”

Lão gia vội nhảy từ mép giếng xuống rồi đi đến bên cạnh thiếu niên. Tuy ông ta không tin lắm, dù sao người trước mặt mình cũng chỉ là một cậu nhóc chưa trưởng thành, nhưng đã tới tình trạng này rồi, cũng chỉ có thể cố chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi.

Thiếu niên cười nhạt một tiếng: “Ta không có thuốc, nếu nhiễm căn bệnh này thì chỉ có một con đường chết thôi, nhưng nếu ông dựa theo cách của ta thì có thể khống chế được sự lây lan của dịch bệnh, ông có muốn thử một lần không?”

“Thử, đương nhiên phải thử”

“Được rồi, sau khi trở về trấn, ông lập tức thiêu hủy tất cả thi thể, bất kể là người hay chuột đều không được giữ lại, đốt sạch sẽ, ngay cả tro cũng không còn. Sau đó, ông nói với người dân trong trấn, từ bây giờ đến một tháng sau đó, tất cả phải đóng cửa không ra ngoài, chuẩn bị đầy đủ thức ăn, đóng kín hết cửa, cửa sổ và các lỗ chuột trong nhà, bảo vệ nghiêm ngặt không để chuột xâm nhập. Hơn nữa mỗi người phải làm một vài việc ở nhà mỗi ngày”

“Tiên đồng, rốt cuộc là việc gì?” Khi đó lão gia đã xem thiếu niên này trở thành thần tiên mà ông trời phái xuống.

“Tắm rửa, giã bồ kết rồi bỏ vào chậu, sau đó phải ngâm người trong đó một canh giờ mới được đi ra. Ngoài ra, tất cả quần áo và giày dép cũng phải ngâm trong nước bồ kết, phơi khô rồi mới được mang. Cuối cùng, nước uống phải được đun sôi trước khi uống, ăn thức ăn chín. Chỉ cần chú ý đến những điểm này, một tháng sau thời tiết ấm lên, dịch bệnh sẽ được loại bỏ”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)