Tân An Quỷ Sự

Chương 304: Đơn thương độc mã

Chương Trước Chương Tiếp

Tưởng Tích Tích dụi mắt, nàng ta không hoa mắt đấy chứ, vừa nãy chỗ đất phía sau ngôi mộ thật sự động đậy sao? Nàng ta nhìn Phàn Tình, lập tức biết bản thân không hề nhìn nhầm, bởi vì nàng ta cũng đang nhìn chằm chằm cùng một vị trí, đôi mắt to chứa đầy vẻ mơ màngĐột nhiên chỗ đất kia lại chuyển động thêm vài lần nữa, bắn lên một nắm bùn đất.

Bên dưới có thứ gì đó.

Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Tưởng Tích Tích, sau đó nàng ta chợt nhớ tới chuyện Dụ Vô Thương bò ra từ mộ mà Phàn Âm kế, trong lòng lập tức bị chấn động. Chẳng lẽ, Vương Ngộ Thần cũng chưa chết giống hắn ta, muốn chui ra khỏi mộ ư?

Nhưng rất nhanh nàng ta đã phủ nhận suy nghĩ này, tất cả mọi người đều nhìn thấy thi thể của Vương Ngộ Thần mà, đã chết hoàn toàn rồi, sao có thể sống lại nữa chứ? Trừ phi có yêu quái có thể làm xác chết vùng dậy.

Ý nghĩ bất chợt này khiến nàng ta tự mình hoảng sợ, vì thế nàng ta vội dùng một cánh tay để ngăn Phàn Tình ở phía sau rồi bước từng bước lùi lại.

Lại thêm một nắm đất bị bắn lên từ dưới ngôi mộ, tung tóe khắp nơi. Tưởng Tích Tích nhìn thấy một thứ màu xám đen nhảy ra từ dưới đất rồi lăn một vòng trên không trung, sau đó nhẹ nhàng rơi trên bia mộ, một đôi mắt nhỏ nhắn đen láy nhìn chằm chằm nàng ta và Phàn Tình.

“Chuột, sao trong mộ của Ngộ Thần lại có chuột chứ?” Phàn Tình sợ tới mức kêu to.

Tưởng Tích Tích không thể trả lời, mà cũng không có thời gian để trả lời, bởi vì đất xung quanh ngôi mộ đang lún xuống từng mảng một, kèm theo đó là vô số con chuột nhảy ra từ bên trong, có con nhảy lên trên bia mộ, có con thì ngồi cạnh bia mộ, một đám xám xịt, ánh mắt giống như kim đâm vào hai người, không hề có ý tốt.

‘Rầm’ một tiếng, ngôi mộ sụp đổ, đám chuột ‘chít chít’ nhảy xuống từ trên bia mộ, rơi xuống bên cạnh đống đất bị lún.

Tưởng Tích Tích nhìn thấy một góc đen thấp thoáng bên trong đống đất, là quan tài của Vương Ngộ Thần. Nhưng có gì đó không đúng lắm, hình như mặt trên quan tài trống rỗng, lộ ra nửa đoạn xương trắng bên trong.

Xương.

Trái tim Tưởng Tích Tích thoáng trở nên lạnh lẽo, nàng ta vừa định giữ lấy Phàn Tình ở phía sau, nhưng lại phát hiện nàng ta đã đi vòng qua mình, bước chân loạng choạng như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

“Đừng nhìn” Nàng ta chạy về phía Phàn Tình, muốn kéo nàng ta về. Nhưng đúng lúc này, một con chuột cực lớn nhảy ra từ trong mộ rồi vững vàng rơi xuống cạnh chân hai người, trong miệng nó còn đang ngậm một thứ vừa nhỏ vừa dài.

Tưởng Tích Tích nhìn một lúc lâu mới hiểu ra thứ trong miệng con chuột là gì. Cùng lúc đó, rốt cuộc cơn buồn nôn bị kìm nén cả buổi cũng chọc thửng yết hầu, cuối cùng nàng ta cũng bất chấp Phiền Tình mà xoay người nôn hết những thứ trong bụng ra.

Cổ họng như bị thiêu đốt, đầu óc cũng ù ù, trong đầu nàng ta chỉ còn một âm thanh vang vọng lặp đi lặp lại: Chúng nó ăn Vương Ngộ Thần, ăn Vương Ngộ Thần.

“Bịch bịch…”

Phía sau truyền đến tiếng đá va đập, Tưởng Tích Tích ôm bụng đứng lên, sau đó thấy Phàn Tình đang nhặt những hòn đá rải rác trên mặt đất rồi ném về phía đám chuột trong quan tài.

“Đập chết bọn mày, đập chết bọn mày”

Nàng ta lẩm bẩm, ánh mắt đã gần như điên cuồng.

Đám chuột chít chít chạy loạn xạ trong nghĩa trang, nhưng chưa chạy được vài bước, chúng nó lại bất động nằm trong bụi cỏ, giống như một tấm thảm lông màu xám đen vậy.

“Không tốt, có lẽ chúng nó đang phát động đợt tấn công tiếp theo, chắc chắn mục tiêu lần này là chúng ta” Tưởng Tích Tích thầm nói một tiếng không ổn trong lòng, đưa tay sờ sau lưng, nhưng lại nắm vào khoảng không. Hôm nay nàng ta đi gấp nên chưa cầm theo bảo kiếm, lần này chỉ có thể dựa vào hai chân để đối phó với những con chuột đen trong bụi cỏ thôi.

“Chạy mau, nếu không số phận của chúng ta cũng giống như Vương Ngộ Thần đấy” Nàng ta giữ chặt tay Phàn Tình rồi vội vàng nói.

Cuối cùng Phàn Tình cũng nhận thức được hoàn cảnh của bản thân, nàng ta hét lên một tiếng như sắp xuyên thủng cổ họng, sao đó cùng Tưởng Tích Tích chạy về phía cổng nghĩa trang.

Nhưng vừa chạy được vài bước, hai người chợt phanh gấp rồi đồng thời ngừng lại. Hóa ra sau lưng bọn họ cũng có một đàn chuột đang ngồi, nếu lúc nãy không quay đầu lại, có lẽ chúng nó là đã phát động tấn công rồi.

“Làm sao bây giờ?” Phàn Tình hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, nàng ta cầm ngón tay Tưởng Tích Tích, hận không thể kéo đầu ngón tay của nàng ta xuống luôn.

“Đừng hoảng, hai chúng ta lưng kề lưng, đám chuột không nhìn thấy sơ hở, sẽ không dám tùy tiện hành động đâu” Tưởng Tích Tích nhẹ giọng an ủi. Nhưng chính nàng ta cũng biết, với loại sinh vật cực kì thông minh như chuột, chúng nó biết thực lực của hai bên chênh lệch rất nhiều nên dù thế nào cũng sẽ phát động tấn công thôi, dù hy sinh mấy đồng loại cũng không tiếc.

Nàng ta nghĩ không sai, trong chớp mắt, mấy con chuột đã chạy về phía bọn họ, hơn nữa dường như chúng nó đã tìm được điểm yếu của hai người. Không có con nào chạy về phía Tưởng Tích Tích mà hoàn toàn nhắm vào Phàn Tình, chạy đến cạnh nàng ta rồi chùi vào theo làn váy.

Phàn Tình hoảng sợ, lúc này đang nhảy dựng lên tại chỗ, hai tay đập lung tung trên người, muốn ném mấy thứ nhỏ bé linh hoạt trên người ra. Tưởng Tích Tích cũng vội vàng đi qua giúp đỡ, nhanh nhẹn bắt lấy mấy con chuột trên người nàng ta rồi ném mạnh xuống đất. Nhưng lúc này càng ngày càng có nhiều chuột ùn ùn kéo đến, lớp này chồng lên lớp kia, ngươi truy ta đuổi, không hề chịu thua kém.

“Xong rồi”

Phàn Tình hét lên một tiếng, nàng ta đã từ bỏ, cơ thể mềm nhũn ngã trên mặt đất, chờ đợi vận mệnh cho mình một kích cuối cùng.

“Meo”

Một thân thể lông xù rơi vào ngực Phàn Tình, nàng ta hơi hé mắt, nhìn thấy trên đầu gối mình có một con mèo trắng khỏe mạnh. Nếu là bình thường, có lẽ nàng ta đã hét lên rồi ném con súc sinh này ra ngoài, nhưng bây giờ con mèo này lại khiến nàng ta cảm kích tới chảy nước mắt. Mặc dù đối mặt với hàng ngàn con chuột, một con mèo chẳng có tác dụng gì, nhưng hiển nhiên tiếng meo này đã dọa được đám chuột. Chúng nó lập tức lui về, nhưng không đi xa mà vẫn mai phục trong bụi cỏ, tìm kiếm cơ hội tấn công tiếp theo.

“Meo meo, là mi à?”

Tưởng Tích Tích ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm con mèo trắng, vết máu trên lông mèo vẫn chưa được lau sạch, vết thương trên cổ trông cực kỳ ghê người, hiển nhiên nó chính là con mèo trắng bị mình chôn ở bên bờ sông.

“Sao mi lại…”

Nàng ta vươn tay về phía mèo trắng, nhưng con mèo lại uyển chuyển nhảy về phía trước, nhảy đến chỗ đất trống trước bụi cỏ. Lông trên lưng của nó dựng thẳng, khiến thân hình vốn đã to lớn lại càng lớn hơn, đuôi dài phía sau vẫy qua vẫy lại, móng tay khảm trong móng vuốt biến thành móc nhọn sắc bén.

Cổ họng nó phát ra tiếng cảnh cáo, cơ thể cũng chậm rãi cong lên, dường như chuẩn bị tấn công đàn chuột.

Trái tim Tưởng Tích Tích lại bị treo lên một lần nữa, tuy con mèo này trông rất khỏe mạnh, nhưng tất cả đồng bạn của nó đều đã chết dưới răng chuột, bây giờ nó chỉ đơn thương độc mã, biết đối phó như thế nào đây?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)