Sau khi Vương Ngộ Thần được chôn cất, cuộc bàn tán về việc thuyền chìm ở trấn Đạm Thủy cũng dần dần lắng xuống, trở về bình lặng như trước nhưng ai cũng biết sự bình lặng này chỉ là bề ngoài, chuyện này như một đám mây đen dày đặc bao phủ người dân, chưa bao giờ tan biếnCó sức uy hiếp như vậy là bởi vì Vương Ngộ Thần chết rất kì lạ. Những tay chèo cùng thuyền nói lúc đó thuyền đã sắp đến điểm cuối, mọi người đều cố hết sức tăng tốc. Nhưng đột nhiên, họ lại nghe thấy tiếng “kẽo kẹt” kỳ lạ từ dưới thuyền truyền tới như tiếng động vật đang nghiến răng. Sau đó, thuyền đột nhiên nghiêng về bên phải, họ đều bị giật mình, sau khi ngồi vững thì nhìn thấy có mười mấy cái lỗ lớn, nước sông đang tràn vào. Lúc đó, Vương Ngộ Thần vẫn rất bình tĩnh, hắn ta quả quyết từ bỏ cuộc đua, bảo các tay chèo tìm thứ gì đó để bịt lỗ lại. Nhưng còn chưa bịt xong, đột nhiên, thuyền lại bị tách một đường, càng ngày càng dài, gần như tách đôi cả con thuyền.
Bị một cú nặng nề như vậy, đương nhiên thuyền không chống đỡ nổi nữa, nó nhanh chóng chìm xuống. Nhưng lúc đó, họ không hề hoảng sợ, chỉ thấy hơi chán nản, cảm thấy quán quân sắp về tay rồi lại đánh mất một cách kỳ lạ như thế. Những con thuyền đua khác cũng khá nghĩa khí. Thấy tình hình như vậy, họ đều lần lượt quay đầu thuyền đến nơi xảy ra chuyện để cứu những tay chèo bị rơi xuống nước.
Theo họ nhớ, lúc đó Vương Ngộ Thần vẫn đang nói chuyện với mấy huynh đệ, an ủi họ không sao cả, năm sau, sớm muộn gì quán quân cũng là của trấn Đạm Thủy. Mà sau khi thuyền đua đến cứu viện, hắn ta vẫn bình tĩnh bơi trong nước, chỉ huy mọi người cứu người. Vào lúc đó, mặc dù họ vẫn còn đầy nghi hoặc về chuyện con thuyền đua bị tan rã. Nhưng mặt nước gió yên sóng lặng, lại sắp được cứu nên không ai cảm thấy sợ hãi.
Nhưng khi các tay chèo lần lượt leo lên thuyền đua và chuẩn bị kéo Vương Ngộ Thần lên, thì nhận ra không thấy hắn ta đâu. Nhưng rõ ràng cách đây không lâu, hắn ta vẫn bơi ở đó, cười đùa chuyện mình bị rơi xuống nước.
Nhưng mặt sông vẫn rất tĩnh lặng, nước sông như một tấm gương soi rõ trời xanh mây trắng. Chỉ có điều, vào lúc trời sông cùng một màu, lại thiếu mất bóng dáng của Vương Ngộ Thần. Hắn ta im hơi lặng tiếng biến mất, ngay cả một tiếng kêu cứu cũng không có.
Mới đầu, các tay chèo còn tưởng Vương Ngộ Thần đang trêu chọc nên họ chỉ không ngừng kêu tên hắn ta. Nhưng qua một lúc, thấy hắn ta không xuất hiện mọi người mới hoảng hốt, bắt đầu nhảy xuống sông tìm người.
Nước sông Nam Chu luôn rất trong xanh, cũng không có mạch nước ngầm và đá ngầm. Lẽ ra hẳn là không khó tìm người, huống hồ là tay chèo có kinh nghiệm phong phú như vậy. Nhưng họ đã tìm trong nước cả canh giờ, thay nhóm người này đến nhóm người khác nhưng vẫn không tìm thấy Vương Ngộ Thần.
Lúc này đã là chính Ngọ, mặt trời lên cao khiến mặt sông ánh lên ánh sáng bạc, sáng cả vùng. Vào lúc các tay chèo sắp bỏ cuộc, đột nhiên, có người nhìn thấy cách đó không xa có vật gì đó nổi lên mặt nước, dập dềnh lên xuống giống như người. Nên mọi người lập tức chèo qua đó, không ngoài dự đoán, người đó chính là Vương Ngộ Thần, nhưng mặt hắn ta tái mét, hai tay giơ thẳng lên như muốn bắt lấy thứ gì đó.
Rõ ràng, hắn ta đã không còn thở nữa.
Những tay chèo có quan hệ thân thiết với hắn ta lập tức bật khóc. Không ai ngờ, rõ ràng là một ngày lễ vui vẻ, bây giờ lại trở thành ngày chết của đồng bạn. Người đó còn là Vương Ngộ Thần – người hăng hái nhất trong cả đám.
Những người khác luống cuống vớt thi thể Vương Ngộ Thần lên. Nhưng thi thể vừa rời khỏi mặt nước, mọi người lại sợ đến mức dựng tóc gáy, suýt chút nữa thì ném thi thể xuống dưới. Bởi vì Vương Ngộ Thần không còn chân nữa, máu đầm đìa nhuộm đỏ mặt sông.
Tưởng Tích Tích nằm trằn trọc trên giường. Nàng ta đến vườn chè hái chè cả buổi sáng, lưng vừa đau vừa mỏi. Nhưng tiếng ve ngoài cửa sổ ồn ào quá, không cho nàng ta một giấc ngủ trưa yên ổn, có lẽ không ngủ nổi không liên quan đến tiếng ve. Mấy ngày nay, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu nàng lại hiện lên thi thể tái chợt không còn đôi chân của Vương Ngộ Thần. Đôi mắt hắn ta trừng to, ngoài không cam tâm ra, còn có cả sự sợ hãi. Tưởng Tích Tích thầm hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần, trước khi chết, rốt cuộc Vương Ngộ Thần đã nhìn thấy gì mà sợ đến vậy?
Người trong trấn đều nói cái chết của Vương Ngộ Thần không đơn giản. Hôm đó không gió yên sóng lặng, sao thi thể của hắn ta lại từ nơi xa trôi đến. Trừ phi, thi thể hắn ta bị thứ gì đó kéo xuống nước rồi kéo đến nơi mọi người không thể nhìn thấy. Những thứ đó làm như vậy là để họ không thể tìm được Vương Ngộ Thần để cứu giúp. Nhưng chúng có thù gì với Vương Ngộ Thần mà không chỉ dìm chết hắn ta mà còn cắn đứt cả đôi chân, khiến hắn ta chết không toàn thây.
Lúc bàn tán, những người đó đều không nói rõ rốt cuộc “những thứ đó” là vật gì. Nhưng mọi người đều biết rõ, bởi vì trên người Vương Ngộ Thần chi chít vết cắn, những vết cắn đó rất nhỏ, còn có một số lỗ máu không lớn nhưng rất sâu, rõ ràng là do răng hàm gây ra.
Là chuột.
Tưởng Tích Tích cũng nghĩ như vậy, bởi vì chuột không những biết bơi mà còn biết nín thở, thời gian ở trong nước lâu hơn người, hoàn toàn có thể khiến Vương Ngộ Thần chết đuối. Nhưng nàng ta nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề khác, rốt cuộc có bao nhiêu con chuột mới có thể kéo một nam nhân cường tráng như Vương Ngộ Thần xuống đáy sông mà hắn ta thậm chí còn không có thời gian để kêu cứu.
Còn cả con thuyền đó, nghe các tay chèo nói, trước khi xuống nước, họ nghe thấy tiếng con vật nghiến răng. Bây giờ nghĩ lại, chắc thuyền cũng là do lũ chuột cắn thủng. Vậy những con chuột này đã ở trên thuyền từ lâu trước khi cuộc đua bắt đầu. Giữa tam bản và đáy thuyền có không gian kín hẹp. Nhất định là chúng trốn trong đó, lặng lẽ chờ đợi, chờ đợi cho Vương Ngộ Thần một đòn trí mạng.
Tưởng Tích Tích đột nhiên ngồi dậy: Chẳng lẽ lại là Ma tằm, nó chỉ huy những con chuột này phá hoại chuyện trọng đại mỗi năm một lần của trấn Đạm Thủy? Nhưng tại sao nó lại làm vậy? Đầu tiên là ăn tằm mầm của Dụ gia, suy đó phá thuyền đua và tay chèo của trấn Đạm Thủy, nó làm như vậy là để làm gì?
Nghĩ đến đây, Tưởng Tích Tích không thể ngồi yên được nữa. Nàng ta xuống giường, mở cửa đi ra, đi đến bên ngoài phòng Phàn phu nhân. Nàng ta muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc Ma tằm là gì, mới có thể hiểu rõ tại sao cứ cách mấy năm là nó lại tác quái.
Đang định gõ cửa, nàng ta chợt thấy bóng người trong sân động đậy, Phàn Tình như hồn ma nhẹ nhàng đi từ trong phòng ra, cũng không liếc nhìn nàng ta một cái mà đi thẳng ra ngoài.