Tân An Quỷ Sự

Chương 301: Chân

Chương Trước Chương Tiếp

Tưởng Tích Tích dụi mắt, dường như con thuyền màu trắng trên sông không động đậy nữa. Ban đầu nó vẫn dốc sức lao về đích, sau đó thuyền đen sắp vượt qua rồi mà nó vẫn bất động“Hình như có gì đó không đúng” Nàng ta vỗ vai Phàn Âm: “Sao thuyền trắng lại không đi nữa”

Rõ ràng Phàn Âm cũng nhận ra điều này, nàng ta nhìn chăm chăm mặt sông, kiển viên đưa đến bên miệng bỗng rơi xuống đất.

Thuyền trắng đột nhiên lắc lư vài cái, chậm rãi chìm vào trong nước. Nó chìm xuống rất nhanh, chưa đến nửa khắc, cả con thuyền đã chìm sâu trong nước, trên sông chỉ có mấy cái đầu đen nhấp nhô.

Đám đông như bùng nổ, tất cả mọi người đều lao đến bên bờ sông, nhìn về nơi con thuyền chìm xuống. Nhưng chỗ này cách lòng sông quá xa, cho dù bơi tới đó thì cũng bỏ lỡ cơ hội cứu người, có thể còn mất mạng vì kiệt sức.

“Không sao đâu, không sao đâu. Họ đều là những tay bơi giỏi, chắc chắn sẽ không sao” Phàn Âm nhắm mắt lại không dám nhìn, lẩm bẩm như đang tụng kinh.

Tưởng Tích Tích lại nhìn chăm chăm vào lòng sông, may thay, những chiếc thuyền đua khác đã bỏ cuộc đua, đều đang chèo đến nơi mấy người rơi xuống nước. Họ ở gần đó, chốc lát đã đến chỗ thuyền chìm, kéo những tay chèo đó lên.

“Không sao rồi, người đã được cứu cả rồi”

Tưởng Tích Tích vỗ vào cánh tay Phàn Âm. Lúc này nàng ta mới dám mở mắt ra, nàng ta niệm “Nam mô A Di Đà Phật” mấy lần, tâm trạng căng thẳng cuối cùng cũng dịu lại.

Nhưng đâu phải chỉ có một mình Phàn Âm căng thẳng, Tưởng Tích Tích nhìn về phía trước, chân Phàn Tình đã mềm nhũn, nàng ta ngồi xổm trên mặt đất, được người bên cạnh dìu mới miễn cưỡng đứng dậy, đang che miệng khẽ nức nở.

“Đang yên đang lành sao đột nhiên thuyền lại chìm chứ. Thuyền này được làm bằng gỗ tếch đấy, trước khi xuất phát còn kiểm tra mấy lần, đâu thể nói chìm là chìm ngay chứ?” Phàn Âm nhíu mày lẩm bẩm.

Nàng ta đã nói trúng tâm tư của Tưởng Tích Tích, Tưởng Tích Tích cũng không hiểu tại sao thuyền lại chìm. Nhưng nàng ta có thể thấy rõ một điều, con thuyền màu trắng đột nhiên xảy ra vấn đề, rõ ràng lúc trước vẫn chèo yên ổn như một mũi tên rời khỏi cung nhưng chỉ sau nửa khắc lại chìm xuống đáy sông. Thế này chỉ có thể nói rõ một điều, khi cách điểm cuối không xa, nó đã bị thiệt hại nặng nề, xuất hiện vấn đề khiến con thuyền không thể cứu vãn được và chìm xuống sông trong chốc lát.

Chỉ có điều, rốt cuộc đã bị thiệt hại thế nào? Hiện tại thời tiết rất đẹp, không có gió, nước sông phẳng lặng như mặt gương. Nhìn thế nào cũng không giống do khí hậu gây nên, vậy thì vấn đề là ở con sông. Chẳng lẽ dưới con sông phẳng lặng này có thứ gì đó đang ẩn nấp, rồi đánh thật mạnh vào con thuyền, khiến con thuyền không thể trôi nổi trên sông nữa.

“Không đúng, sao họ vẫn chưa đi, chẳng lẽ vẫn có người chưa được cứu sao?”

Lời của Phàn Âm đã thu hút sự chú ý của Tưởng Tích Tích, nàng ta lại nhìn lên mặt sông lần nữa. Lúc này mới nhìn thấy mấy con thuyền đang

vây quanh chỗ thuyền trắng chìm, không hề có ý định rời đi. Thậm chí còn có mấy người nhảy xuống sông, lúc thì ngoi lên, lúc lại lặn xuống như đang tìm gì đó.

“Không hay rồi, chắc chắn là vẫn có người chưa được cứu” Tưởng Tích Tích nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào mặt sông. Chỉ thấy những người trên mấy con thuyền đó lên lên xuống xuống, hết nhóm này đến nhóm khác, rõ ràng là đang tìm người. Họ đều là những tay bơi giỏi, lẽ ra xuống nước cứu người thì không thành vấn đề. Nhưng việc cứu người lại kéo dài đến một canh giờ, mãi đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, mấy chiếc thuyền vẫn chưa rời khỏi nơi xảy ra chuyện.

Tâm trạng Tưởng Tích Tích càng ngày càng nặng nề, theo thời gian trôi qua, nàng ta biết cho dù có tìm được thì e rằng người này cũng không còn mạng nữa. Phàn Âm nghĩ giống nàng ta, vẻ mặt nghiêm túc, miệng lại nhẹ nhàng thốt lên: “Cũng không biết là người nào chết?” Nhưng đột nhiên nàng ta lại kéo cánh tay Tưởng Tích Tích: “Không đúng, mặt sông phẳng lặng không sóng gió, cho dù là người nào ở trên thuyền thì cũng không thể mất mạng ở đây. Cho dù có bị chuột rút, bên cạnh cũng có nhiều người như vậy, ai mà không cứu được chứ? Trừ phi…” Nàng ta không nói nữa, bởi vì Phàn Tình đứng đằng trước đột nhiên quay đầu lại, hung dữ lườm nàng ta một cái.

Mặc dù ánh mắt Phàn Tình rất hung dữ nhưng Tưởng Tích Tích vẫn thấy khóe mắt nàng ta đỏ hoe. Thậm chí Tưởng Tích Tích còn còn cảm nhận được sự căng thẳng của Phàn Âm, nàng ta rất căng thẳng, lòng đang thắt lại đột nhiên bị người khác nói trúng tâm sự, chắc chắn sẽ tức giận.

Tưởng Tích Tích biết Phàn Tình đang lo cho Vương Ngộ Thần. Nàng ta thành kính chắp tay trước ngực, mời hết tất cả những vị Thần và những vị Phật tới đây, hy vọng người chết dưới sông không phải hắn ta. Chỉ cần không phải là hắn ta, nàng ta sẽ không cần gì nữa, không có sính lễ thì đã sao, nàng ta muốn sống cùng hắn ta đến đầu bạc răng long.

Lúc Tưởng Tích Tích nhìn Phàn Tình, trên sông có tiếng gầm rú vang dội, người bên bờ sông bị tiếng động khiến cho giật mình, họ đều tiến lên, tụ thành một đống người dày đặc.

“Vớt được rồi sao?”

“Hình như là vậy, ngươi xem đi, là một người cao to”

“Cũng không biết là ai đen đủi như vậy, đua thuyền thôi mà cũng mất mạng”

Tưởng Tích Tích và Phàn Tình nắm tay nhau, mồ hôi trong lòng bàn tay của họ càng thấm ướt tay nhau. Thuyền đua dần dần lại gần bờ, người trên thuyền đứng trang nghiêm như cột buồm.

“Ôi, hình như là Vương Ngộ Thần”

“Không thể nào, hắn bơi giỏi như vậy, sao lại có thể là hắn chứ”

“Đúng là hắn, trên tay còn buộc lụa đỏ, người dẫn đầu mới buộc thứ này”

Lòng Tưởng Tích Tích trống rỗng, nàng ta nhìn Phàn Tình, đang định lên an ủi nàng ta. Dù sao thì trong cả trấn này chỉ Có Tưởng Tích Tích biết quan hệ giữa nàng ta và Vương Ngộ Thần. Nhưng còn chưa đến gần, Phàn Tình lại đột ngột gào lên, chạy như điên về phía con thuyền đưa thi thể Vương Ngộ Thần trở về.

Tưởng Tích Tích thầm nhủ không ổn rồi, nàng ta đứng dậy đuổi theo nhưng Phàn Tình luồn lách qua đám người, dù Tưởng Tích Tích có võ công nhưng cũng đuổi kịp nàng ta.

Thuyền đua gần trong gang tấc, Phàn Âm đã đến bên thuyền, nàng ta đứng ngây ra, bóng lưng vừa cô đơn vừa yên tĩnh.

Cuối cùng Tưởng Tích Tích cũng thoát khỏi sự ràng buộc của đám đông, nàng ta bước nhanh về phía trước, giữ chặt vai Phàn Tình: “Đừng nhìn nữa, Phàn Tình, về nhà với ta đi”

Kéo mãi mà Phàn Tình không động đậy, nàng ta cứ như cột đá trên mặt đất, cơ thể cứng ngắc đến đáng sợ.

“Phàn Tình…” Tưởng Tích Tích lại gọi tiếp.

“Chân của chàng đâu?”

“Cái gì?”

“Chân của chàng đâu, chân đâu mất rồi?”

Phàn Tình lẩm bẩm, không biết đang hỏi ai.

Tưởng Tích Tích quay đầu lại, cuối cùng cũng nhìn rõ thi thể của Vương Ngộ Thần: Hắn ta nằm trên thuyền hai mắt trừng to, tràn đầy vẻ sợ hãi và tuyệt vọng, phần bên dưới bắp thịt săn chắc giờ chỉ còn xương tàn máu chảy đầm đìa.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)