Tân An Quỷ Sự

Chương 300: Sự cố

Chương Trước Chương Tiếp

Phàn Tình đứng trước đám người, giả vờ vô tình liếc nhìn con thuyền đua, một lần, hai lần, cuối cùng ánh mắt hai người cũng chạm nhau, một khi chạm vào nhau thì lại không tách ra được nữaVương Ngộ Thần nhìn nàng ta, nhếch miệng cười, Phàn Tình hừ một tiếng rồi nhìn sang chỗ khác. Chỉ có điều, nàng ta không thể giả vờ lạnh lùng được bao lâu, nét cười nơi khóe mắt đã để lộ sự ngọt ngào trong lòng nàng. Vương Ngộ Thần nhìn thấy, Tưởng Tích Tích cũng nhìn thấy, lòng nàng ta đột ngột chùng xuống, cảm thấy buồn thay cho Dụ Vô Thương.

“Muội muội, bên đó bán đồ ăn. Ta đi mua một ít rồi về, muội ở đây chờ ta, đừng đi lung tung, đừng để người khác cướp mất ghế” Vừa dứt lời, Phàn Âm đã nhảy khỏi ghế.

“Cuộc đua thuyền sắp bắt đầu rồi, tỷ vẫn muốn đi à?”

“Không sớm như vậy đâu, đến giờ Tỵ mới bắt đầu cơ” Trong lúc nói chuyện, Phàn Tình đã chen vào trong đám người.

Tưởng Tích Tích nhìn lên mặt sông, phát hiện các tay chèo cũng đã xuống thuyền và đi vào trong lều vải bên cạnh nghỉ ngơi. Vừa định nhìn sang chỗ khác thì thấy Vương Ngộ Thần chui ra khỏi lều vải, một mình đi về phía rừng cây bên cạnh, bóng dáng cường tráng nhanh chóng biến mất dưới tán cây rậm rạp.

Cuộc đua sắp bắt đầu rồi mà hắn ta lại đi đâu vậy?

Con người có ba việc gấp, Tưởng Tích Tích chỉ có thể nghĩ đến một đáp án, nàng ta nhún vai rồi lại nhìn lên mặt sông, trong đầu lại nghĩ đến một cảnh tượng: Nếu Tấn Nhi ở đây, chắc chắn sẽ tung tăng nhảy nhót, vui vẻ reo hò, đại nhân sẽ để cậu ngồi trên vai như những nam nhân làm cha khác, chắc chắn trên y phục cũng dính đầy những mảnh vụn đồ ăn vặt rơi ra từ miệng Tấn Nhi.

Nghĩ đến đây, nàng ta bất giác bật cười thành tiếng, trong lòng lại thấy buồn bã: Mới đó mà đã ở đất Thục mười ngày rồi, lời hẹn nửa năm đó là thật hay đại nhân chỉ dùng để an ủi thôi.

“Sao lại cười ngây ngốc một mình vậy?” Một đĩa điểm tâm màu trắng được đưa đến trước mặt Tưởng Tích Tích, Phàn Âm trèo lên ghế: “Mau nếm thử xem, ăn nóng là ngon nhất, nguội rồi thì không mềm nữa”

“Đây là gì vậy?” Tưởng Tích Tích cắn một miếng, vị ngọt của hoa quế lập tức tràn ra khắp khoang miệng: “Ngon quá, ngọt mà không ngấy, còn có độ dai nữa”

“Đây là kiển viên, chỉ có trong tháng Tằm, mỗi năm vào thời điểm này, người trong trấn đều giã gạo nếp làm kiển viên để thờ Tằm Thần. Tằm Thần có thích ăn không thì ta không biết, nhưng ta lại rất thích ăn” Vừa dứt lời, nàng ta bèn ăn một cái kiển viên, hai má phồng lên trông rất đáng yêu.

Tưởng Tích Tích cũng học theo Phàn Âm, nàng ta bỏ một cái kiển viên vào trong miệng. Nỗi buồn bã trong lòng nhanh chóng được xua tan, ít nhất thì ở đất Thục, nàng ta còn có một người bạn là Phàn Âm. Cảm giác cô đơn nơi đất khách cũng đã vơi dần bởi sự tồn tại của Phàn Âm.

Từng tiếng reo hò cổ vũ vang lên hết đợt này đến đợt khác, Phàn Âm đặt đĩa xuống, kích động kéo tay áo Tưởng Tích Tích: “Sắp bắt đầu rồi, năm ngoái không có Vương Ngộ Thần, trấn Đạm Thủy đã bỏ lỡ vị trí quán quân. Năm nay, chắc chắn chúng ta sẽ thắng”

Phàn Âm kích động như vậy khiến Tưởng Tích Tích cũng trở nên căng thẳng. Nàng ta đưa tay lên che ánh sáng để nhìn mặt sông, nhìn thấy năm chiếc thuyền đã chuẩn bị sẵn sàng. Các tay chèo xếp thành một hàng, ngồi trong khoang thuyền chật hẹp, mỗi người đều cầm trên tay hai mái chèo dài.

Hắn ta đã cởi áo lót, để lộ làn da màu nâu rám nắng. Trông hắn ta không hề căng thẳng như chắc chắn mình sẽ giành giải quán quân, đôi mắt uy vũ liếc qua đám đông trên bờ, cuối cùng bắt gặp ánh mắt của Phàn Tình.

“Xuất phát”

Theo tiếng hét vang lên, năm chiếc thuyền đua với những màu sắc khác nhau lao ra khỏi bờ cùng lúc. Chốc lát, sóng nước dâng cao, sau đuôi thuyền dập dềnh sóng nước.

Dường như trên bờ cũng cuộn trào sóng gió, tiếng cổ vũ, tiếng reo hò vang lên không ngừng. Trên bờ, hàng chục chiếc trống đã được dựng lên từ lâu, các tay trống ra sức khua dùi trống, tiếng trống vang dội, cổ vũ cho đua thuyền.

Vương Ngộ Thần hét lớn, chỉ đạo các tay chèo duy trì nhịp điệu ổn định. Đua thuyền là một việc vô cùng hao tốn thể lực, nếu lúc đầu vội vàng quá, thì lúc sau sẽ dễ bị mất sức, không thể duy trì ưu thế dẫn đầu. Hắn ta có rất nhiều kinh nghiệm trong việc này, dù sao thì hắn ta cũng tham gia đua thuyền năm lần rồi, đồng thời là tay chèo ưu tú nhất trong trấn.

“Trái, phải, trái, phải, ổn định một chút, đừng chèo nhanh quá, họ không vượt qua được đâu, đừng vội vàng”

Vương Ngộ Thần vừa chèo vừa nhắc nhở đồng đội, hôm nay hắn rất hả hê đắc ý, bởi vì hắn ta biết mọi ánh mắt đều đang đổ dồn vào mình. Các cô nương đã bị thu hút bởi vóc dáng mạnh mẽ và dáng vẻ bình tĩnh của hắn ta. Điều này vẫn là thứ yếu, Phàn Tình cũng đến rồi, nàng đã chờ bên bờ sông từ sớm, đứng đằng trước đám người để cổ vũ cho hắn ta. Chiến tranh lạnh kéo dài bấy lâu cuối cùng cũng kết thúc, cô nương kiêu ngạo, xinh đẹp nhất trấn bằng lòng hạ thấp mình vì hắn ta, sao hắn ta lại có thể không tự đắc được chứ.

Sắp đến điểm cuối rồi, tiếng trống càng lúc càng dồn dập. Cách đó không xa, lá cờ đỏ vẫy chào hắn ta, Vương Ngộ Thần hét lên một tiếng, thúc giục các tay chèo chèo thuyền nhanh hơn. Hắn ta còn vung cánh tay dài, ra sức chèo về đích.

Chiếc thuyền đua phía sau nhiều lần cố gắng vượt qua, nhưng đã dùng hết sức mà sau vài lần thử, cuối cùng họ vẫn bị đánh bại, bị con thuyền màu trắng bỏ lại đằng sau.

Nhìn thấy những con thuyền cách mình càng lúc càng xa, Vương Ngộ Thần đắc chí mỉm cười, thậm chí hắn còn có thể tưởng tượng ra bộ dạng vui mừng khôn xiết của Phàn Tình khi đứng trên bờ. Chắc chắn nàng sẽ vừa tự hào vừa hối hận, hối hận ngày hôm đó đã tát mình một cái. Nhưng không sao, sau khi lên bờ, hắn ta sẽ nói với nàng, cái tát đó rất đúng đắn, hắn ta đã hiểu ra rồi, từ nay phải tự lực cánh sinh để cưới nàng về. Nàng không cần ở cùng tên tàn phế đó vì hắn ta, tối nay sẽ để nàng chấm dứt hoàn toàn với Dụ Vô Thương.

“Cố lên các huynh đệ, sắp đến đích rồi”

Vương Ngộ Thần ra sức chèo thuyền, mái chèo vừa chạm vào mặt nước, thuyền lại đột nhiên lắc lư, nghiêng ngả khiến các tay chèo ngồi không vững, họ dừng chèo thuyền, vịn tay vào mạn thuyền.

Dưới đáy thuyền bị thủng mười mấy cái lỗ to bằng nắm tay, nước sông đang tràn vào, chẳng mấy chốc, nước trong khoang thuyền đã cao nửa thước.

“Chuyện gì vậy? Sao đáy thuyền lại bị thủng?”

Các tay chèo hoảng hốt lo sợ, nhìn chằm chằm vào cái lỗ như nguồn suối, không biết phải làm gì. Nước sông tràn vào thuyền khiến nó bắt đầu từ từ chìm xuống, các tay chèo vứt hết mái chèo, vịn chặt vào mạn thuyền, không biết nên ở lại thuyền hay nhảy xuống dưới.

Đây cũng là lần đầu Vương Ngộ Thần gặp phải tình huống này, may mà có nhiều kinh nghiệm, hắn ta vội vàng hét lớn: “Mau cởi y phục ra bịt lỗ lại.

Nhưng Vương Ngộ Thần còn chưa nói xong, dưới chân đột nhiên vang lên tiếng “kẽo kẹt”, hắn ta trơ mắt nhìn tấm ván dưới chân chìm xuống, tách ra thành một cái đường dài ba thước.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)