Trong bụi cỏ, hằng hà sa số điểm phát sáng đều đang tập trung chiếu vào hắn ta. Chúng nó đã đợi rất lâu, rốt cuộc thì hiện tại cũng đến lúc ăn uống no nê rồi“Chít chít … Chít chít chít…”
Giống như ngọn thủy triều dâng, núi chuột khổng lồ lập tức lao tới phía con mồi một cách mạnh mẽ. Con chuột đầu đàn đã vọt tới trước và bám trên người hắn. Móng vuốt lạnh lẽo của nó chạm vào cổ của tên công nhân khiến cho tất cả tóc gáy trên người hắn ta lập tức dựng đứng lên, một cách kinh sợ.
Bất lực, hắn ta đành nhắm mắt lại, chấp nhận số phận của chính mình.
Âm thanh sột soạt ma sát bên tai vẫn còn đó nhưng đau đớn lại không hề ập đến. Hắn ta đợi thêm một lúc nữa, phát hiện xung quanh đã khôi phục sự yên ắng. Chẳng lẽ trời Phật đã xót thương, che chở cho hắn ta và tiêu diệt toàn bộ lũ chuột kia rồi sao?
Hắn ta khẽ mở mắt. Ở trong lùm cỏ tối tăm trước mặt, lũ chuột đáng sợ kia vẫn chưa rời đi. Tuy nhiên, vào lúc này, chúng nó đều đang bất động, hàng ngàn cái đầu cùng quay về phía sau và cúi thấp xuống, im lặng chờ đợi một cách thành kính.
Chúng nó đang đợi ai?
Câu hỏi này vừa hiện lên trong đầu thì đáp án cũng lập tức xuất hiện. Tên công nhân nhìn thấy một bóng người áo trắng đang đứng ở bụi cây cách đó không xa, dùng ánh mắt sâu xa nhìn mình chằm chằm.
Bạch y nhân! Là bạch y nhân chuyên câu dẫn linh hồn! Hắn ta có phải là… Ma tằm không?
Âm thanh gào thét vì hoảng sợ vốn bị kìm nén bấy lâu trong cổ họng cuối cùng cũng phát ra. Hai chân của tên công nhân dường như được lên dây cót, xoay người và liều mạng chạy về phía rừng sâu mà không quay đầu lại.
Hơi thở của hắn ta ngày càng gấp gáp và dồn dập. Không khí trong lồng ngực thiếu thốn đến mức sắp khiến phổi nổ tung, hắn ta cảm thấy bản thân đang cận kề cái chết. Dù cho “Ma tằm” không truy đuổi thì hắn ta cũng sẽ kiệt sức mà chết.
Một tia sáng trắng đột nhiên hiện ra trước mặt, dường như là lối ra của khu rừng rậm. Có lẽ, nếu chạy ra ngoài bằng lối đó, hắn ta có thể may mắn gặp được những người dân thức dậy sớm trong thị trấn, tính mạng cũng sẽ an toàn. Ý nghĩ này lập tức giúp hắn ta có một tia hy vọng sống sót. Vì vậy, bước chân của tên công nhân càng lúc càng nhanh, dốc hết sức lực để lao về phía ánh sáng mỏng manh đó.
Đột nhiên, hai chân của hắn ta co rút mãnh liệt khiến vài viên sỏi dưới đất văng tứ tung. Trong lòng hắn ta chợt cảm thấy rét lạnh, giống như chìm ngập trong đống tuyết dày đặc. Ánh sáng phía trước càng ngày càng sáng, nhưng hy vọng của hắn đều đã tiêu tan.
Hóa ra, đây không phải lối ra của khu rừng mà là một vách đá. Nếu vừa rồi, hắn ta không phát hiện kịp thời thì có lẽ bây giờ đã là một cái xác bị cắt xẻo dưới đáy vực. Tuy nhiên, ngay cả khi tên công nhân không bị biến thành một xác chết vì ngã xuống, hắn ta còn có thể làm gì trong tình cảnh ngặt nghèo này đây?
Thân thể run lên, chiếc bình xuân ngọc bích giấu trong ngực rốt cuộc không giữ được nữa, rơi xuống vực trước, thật lâu sau mới vang lên một âm thanh vỡ nát lanh lảnh.
Hắn ta liền bật cười. Người ta thường nói, ông trời tuyệt đối không tiệt đường sống của ai. Nhưng mà, đối với con đường sâu thẳm vạn trượng ở phía trước, nhảy hoặc không nhảy đều như nhau cả thôi.
Đúng lúc đó, đằng sau gáy của hắn ta đột nhiên có tiếng thở dốc, rét lạnh thấu xương, thổi bay mái tóc rối bù của hắn ta. Ngay sau đó, một cơn đau thắt từ từ truyền đến, làn da của tên công nhân dường như bị thứ gì đó cực kỳ sắc bén cứa mạnh vào.
Hắn ta lập tức thét lớn, vươn người trong ánh nắng ban mai và lao thẳng xuống dòng sông sâu thăm thẳm.
***
Sau khi cửa bị gõ vài cái, Phàn Âm liền tiến vào phòng, cất tiếng hỏi: “Hôm nay muội muốn đi xem đua thuyền mà sao bây giờ vẫn chưa chịu trang điểm?”
Khuôn mặt của Tưởng Tích Tích ỉu xìu và phờ phạc, liếc nhìn nàng ta: “Muội không nên đi xem thì hơn, kẻo Phàn Tình tỷ không vui”
Phàn Âm lập tức che miệng cười và đáp: “Sáng sớm nay, tỷ ấy đã rời đi rồi. Hôm nay chỉ có hai chúng ta thôi. Muội mau thu xếp đồ đạc đi, đừng để lỡ canh giờ”
“Tỷ ấy vẫn còn giận muội nên không muốn ở nhà sao?”
“Muội đừng nhạy cảm quá! Hôm nay là ngày tổ chức “Tằm hoa thủy hội”, cũng là ngày náo nhiệt nhất của tháng Tằm. Ở các phiên chợ, thứ gì cũng có. Từ sáng sớm, Phàn Tình đã cùng mẫu thân đi chợ rồi, lấy đâu ra thời gian mà giận muội chứ? Mà nói đi nói lại, ta vẫn chưa hiểu được rốt cuộc tỷ ấy giận muội về điều gì đấy?”
Tưởng Tích Tích không thể nói rõ với Phàn Âm cho nên đành phải tìm một cái cớ để đối phó. Thật ra, vì sao Phàn Tình giận Tưởng Tích Tích thì trong lòng nàng ta hiểu rõ nhất.
Phàn Tình cho rằng Tưởng Tích Tích đã cố tình nghe trộm cuộc nói chuyện giữa nàng ta và Vương Ngộ Thần. Bất kể Tưởng Tích Tích giải thích thế nào thì nàng ta cũng đều không tin. Thời điểm đó, con mèo trắng kia cũng biến mất không thấy tăm hơi, khiến cho lời biện hộ của Tưởng Tích Tích càng trở nên thiếu thuyết phục. Vì vậy, mấy ngày nay, Phàn Tình đều tỏ vẻ lạnh nhạt với nàng ta. Nhưng mà thật ra, không chỉ riêng với Tưởng Tích Tích, dường như Phàn Tình đối với tất cả mọi người đều lạnh lùng như nhau. Cho nên, Tưởng Tích Tích đoán rằng: Có lẽ chiếc vòng tay kia khiến Phàn Tình phải tranh cãi với Vương Ngộ Thần cho nên nàng ta mới buồn bực như thế.
Chẳng hiểu tại sao, chuyện này lại khiến Tưởng Tích Tích có chút vui mừng. Bởi lẽ, khi Phàn Tình và người tình của nàng ta chia xa, đó sẽ là chuyện tốt đối với Dụ Vô Thương. Đồng thời, nói không chừng thì từ nay về sau, Tưởng Tích Tích có thể thu hồi tâm ý của mình với Dụ Vô Thương và đối xử bình thường với hắn ta, nếu được vậy thì thật tốt biết bao. Nghĩ đến đây, tinh thần của Tưởng Tích Tích lập tức chấn động, cố gắng tập trung vào việc trang điểm trước gương.
Giống như Phàn Âm đã nói, buổi lễ “Tằm hoa thủy hội” thật sự là sự kiện quan trọng nhất của thời gian tháng Tằm. Buổi lễ thường được tổ chức từ ba đến năm ngày, người người tụ hội, thuyền neo đầy dòng sông. Ngoài ra, dọc theo ven sông, trên một đoạn đường dài vài dặm còn có lán trà, quán rượu, hàng rong, trống nhạc linh đình, dân chúng hoan ca. Mỗi thị trấn đều thể hiện sở trường của mình trên thuyền: có thuyền treo đầy đèn rồng, thuyền có lầu có gác, thuyền truyền thống, thuyền đánh võ, thuyền bái hương,… Tất nhiên, chương trình hấp dẫn nhất vẫn là đua thuyền. Mỗi thị trấn sẽ cử ra những tay chèo cừ khôi nhất của khu vực để thành lập một đội đua thuyền. Mỗi thuyền gồm mười người, trang trí đủ ngũ hành gồm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ và cờ ngũ sắc gồm đỏ, vàng, xanh, trắng, đen. Người cùng một đội được mặc trang phục đồng nhất, neo thuyền chờ ở giữa sông. Một khi tín hiệu bắt đầu trận đua vang lên, tất cả thuyền sẽ cùng lúc tiến về phía trước. Đội nào về đích nhanh nhất sẽ giành chiến thắng.
Mỗi khi đua thuyền diễn ra, người đứng xem lấp đầy sông Nam Chu, tạo nên không khí rất sôi nổi và náo nhiệt. Dân sống ở thị trấn nào thì sẽ cổ vũ cho đội đó, bởi đây là hoạt động long trọng nhất của thời khắc nguyệt tằm.
Lần này cũng vậy, bờ sông đã sớm chật cứng người. Hôm nay thời tiết rất nóng. Mặt trời phản chiếu trên mặt sông Nam Chu tạo nên những luồng sáng chói lọi. Mặc dù ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, mọi người vẫn không ngại tập trung ở đây, cố gắng rướn cổ, nhón chân để quan sát trận đấu. Các em nhỏ được người lớn cho ngồi trên vai. Mấy xiên kẹo cầm trong tay chúng cũng bị nắng nóng làm tan chảy, thậm chí còn rơi trúng người thân ở phía dưới.
Cũng may Phàn Âm đã chuẩn bị từ sớm. Nàng ta đến quầy trà bên cạnh để mượn một cái ghế, sau đó rủ Tưởng Tích Tích cùng đứng trên đó để nhìn rõ tình hình trên sông.
“Này, muội có nhìn thấy không?” Phàn Âm kích động chỉ tay vào một chiếc đua thuyền được sơn màu trắng và reo lên: “Đó là chiếc thuyền đại diện cho thị trấn Đạm Thủy đấy. Ta nghe nói nó được làm ra bằng tiền của nhà họ Dụ. Nó được làm bằng gỗ tếch nên có khả năng chống nước và côn trùng, cực kỳ rắn chắc”
“Dụ thiếu gia thật là hào phóng” Tưởng Tích Tích nhìn chăm chú vào mười thanh niên cường tráng trên chiếc thuyền đó, vừa thở dài vừa cảm thán.
“Dụ gia không thiếu tiền mà. Hơn nữa, nếu thuyền của trấn Đạm Thủy chiến thắng thì đó là vinh dự tột bậc đấy. Khi đó, người dân của thị trấn có đi ra ngoài thì cũng bất giác hãnh diện hơn so với người khác, muội thấy có đúng không?”
Phàn Âm rõ ràng là không hiểu ý của Tưởng Tích Tích, cứ như đang độc thoại một mình.
Tưởng Tích Tích chỉ cười mà không nói lời nào. Nàng ta chợt nhìn thấy Vương Ngộ Thần đang đứng trên mũi thuyền, hai tay để ở ngoài vạt áo, cơ bắp rắn rỏi lộ ra đã thu hút sự chú ý của vô số cô gái, tất nhiên trong đó có cả Phàn Tình.