Tân An Quỷ Sự

Chương 298: Kẻ trộm

Chương Trước Chương Tiếp

“Chàng đã lấy vòng tay của ta, đúng không? Hôm qua ta đi thẳng từ nhà họ Dụ đến chỗ chàng, hậu quả là hôm nay chiếc vòng đã biến mất rồi. Sáng nay Dụ Vô Thương đã gửi tặng ta một chiếc vòng khác, hơn nữa hắn còn nói nếu sau này ta cần tiền thì có thể trực tiếp đến Dụ gia để hắn giúp đỡ, đừng mang vòng tay đến tiệm cầm đồ nữa. Vương Ngộ Thần! Ta biết là gần đây chàng rất lo lắng về chuyện tiền bạc, nhưng chàng cũng đừng lấy trộm đồ như vậy chứ!”“Ta không lấy” Vương Ngộ Thần cao giọng đáp: “Hơn nữa không phải nó chỉ là một chiếc vòng tay cỏn con thôi sao, nào phải chuyện gì to tát đâu, nàng có cần phải hỏi tội ta một cách nghiêm trọng như vậy không? Phàn Tình, nàng tưởng rằng hắn thích nàng nên mới tặng quà cho nàng sao? Thật ra hắn chỉ xem nàng như một cô nương chốn thanh lâu mà thôi. Nàng đi theo Dụ Vô Thương, làm hắn vui vẻ thì hắn liền tiện tay thưởng chút đồ chơi cho nàng!”

“Chát”

Một cái tát chói tai vang lên khiến Tưởng Tích Tích đang núp dưới tán cây trà cũng phải giật mình. Mà phía bên kia, Phàn Tình đang vén những bụi cây chắn đường và tiến về phía nàng ta.

***

Đêm đã khuya. Tiếng ve râm ran ngoài cửa đang nhỏ dần. Trong phòng chứa củi chất đầy đồ lặt vặt, một bóng người đang nằm sấp, ló đầu nhìn ra trước cửa. Đến khi xác định bên ngoài không còn ai thì hắn ta mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng chứa củi, bước ra giữa sân, dáo dác nhìn trái ngó phải rồi chạy về phía nội viện.

Hắn ta là công nhân mới đến nhà họ Dụ để giao tằm giống vào hôm nay. Ban ngày, lúc thấy Dụ gia chất đầy vàng bạc và ngọc ngà quý giá, phát sáng rực rỡ, tên này liền nổi lòng tham, lợi dụng đám đông hỗn loạn rồi bí mật trốn trong phòng chứa củi. Đợi đến đêm khuya thanh vắng, hắn ta liền lẻn ra ngoài, định bụng trộm mấy món đồ có giá trị mang về.

Đi dọc hành lang đến tận sân trong của nội viện, hắn ta mới dám dựa vào tường để thả lỏng và thở phào một hơi. Vừa đứng nghỉ ngơi, tên công nhân vừa quan sát những gian phòng xung quanh. Căn phòng đối diện là loại lớn nhất, chắc chắn đó là nơi ở của Dụ Vô Thương; gian nhỏ hơn nằm phía bên trái là thư phòng của hắn; còn hai gian phòng phụ nằm kề hai bên có lẽ là nơi ở của đám người hầu trong Dụ gia. Hiện tại, hẳn là có người đang say giấc trong phòng ngủ và phòng phụ, nghĩ thế, hắn ta liền đi về phía thư phòng. Trong thư phòng của các gia đình giàu sang thường cất giấu “văn phòng tứ bảo”. Tuy hắn ta cũng không biết đó là gì, nhưng tên gọi ấy lại rất sang trọng, giống như đang đề cập đến một thứ bảo bối trân quý nào đó.

Nghĩ vậy, tên này lập tức cúi thấp người và bước nhanh về phía thư phòng. Nhưng khi vừa đặt tay lên cửa, bên tai hắn ta đột nhiên vang lên một âm thanh sột soạt kỳ quái. Trong lòng trở nên căng thẳng, hắn ta hoảng hốt ngồi gập người xuống đất, co rụt cơ thể lại để ẩn nấp, lo sợ đã làm kinh động đến đám người hầu ở nội viện.

Nhưng sau khi nhìn dáo dác khắp sân, hắn ta lại phát hiện xung quanh không hề có một bóng người nào ngoại trừ chính mình. Lúc này, tên công nhân mới âm thầm thả lỏng, đẩy nhẹ cánh cửa và chui vào bên trong thư phòng.

Mặt trăng đêm nay vừa tròn vừa sáng, nhờ đó mà mặc dù trong phòng không có ánh đèn, hắn ta vẫn có thể nhìn bao quát được cảnh tượng bên trong. Nhưng điều khiến hắn hết sức thất vọng đó là: Không có bất kỳ bảo vật nào được cất giấu ở đây cả. Giấy, mực, bút, nghiên thì có rất nhiều, nhưng nào có thứ gì xứng đáng gọi là “văn phòng tứ bảo”? Hắn ta đi lòng vòng quanh phòng, cuối cùng chú ý đến một chiếc bình xuân ngọc bích, bên trên có vẽ vài cành hoa sen thanh cao đang vươn thẳng, nét vẽ phóng khoáng, sắc gọn, thể hiện phong thái cao quý và đầy thi vị. Chỉ có điều, một tên công nhân không thể hiểu những ý nghĩa này, hắn ta chỉ biết rằng chiếc bình ngọc bích này trong suốt và sáng bóng, chắc chắn sẽ bán được giá hời. Thế là hắn ta vội vàng giấu nó vào trong ngực áo, định lén lút thăm dò gian nhà chính một lần nữa để xem có thứ gì khác quý giá hay không.

Còn chưa đi đến cửa thư phòng, sau lưng hắn ta lại vang lên tiếng sột soạt kỳ lạ. Lần này, tên đó cẩn thận lắng nghe, phát hiện đây là âm thanh khi một thứ gì đó cọ xát vào tường và đồ đạc.

Hắn ta lập tức quay phắt lại, phát hiện một vài con chuột đang đứng trong góc, hai chân sau đứng thẳng và đang nhìn chằm chằm vào hắn ta bằng những đôi mắt phát sáng trong bóng tối.

“Ồn ào nãy giờ, hóa ra là mấy con chuột. Các ngươi muốn trộm đồ, ta cũng muốn trộm. Dù mục đích của chúng ta giống nhau nhưng nước giếng vốn không phạm nước sông mà”

Trong lòng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hắn ta cười khà khà vài tiếng rồi bước nhanh về phía cửa.

“Chít chít… Chít chít…”

Tiếng kêu của đám chuột lại vang lên. Vốn chẳng phải là điều gì lạ nhưng tiếng kêu lần này lại khiến hắn ta sợ đến mức run lẩy bẩy, suýt nữa đánh rơi bình xuân ngọc bích trong ngực. Bởi vì, tiếng kêu đó hiện tại gần trong gang tấc, dường như đang phát ra từ chính lồng ngực hắn ta.

Tên công nhân cúi đầu thì lập tức nhìn thấy một cái đầu màu xám thò ra từ trong chiếc bình ngọc bích. Con chuột nọ đang há to miệng nhìn hắn ta, để lộ mấy chiếc răng nanh sắc nhọn và khí thế lạnh lẽo đến hãi hùng.

Tiếng hét thất thanh sắp sửa bật ra, nhưng may mắn thay, chút tỉnh táo còn sót lại giúp hắn ta lập tức nuốt ngược tiếng hét vào trong cổ họng. Một con chuột nấp trong chiếc bình cũng là chuyện bình thường thôi. Hắn ta tự an ủi chính mình, cố kiềm chế cơn buồn nôn rồi nắm lấy đầu con chuột và kéo ra, sau đó ném nó xuống đất.

Con chuột vùng vẫy và ngọ nguậy mấy lần, cuối cùng cái đuôi vừa dài vừa mảnh của nó trở nên mềm oặt, nằm bất động. Hắn ta nhìn chằm chằm vào xác con chuột, lập tức không muốn ở lại thư phòng này thêm một khắc nào nữa và bỏ chạy như bay về phía cánh cửa.

“Chít chít… Chít chít…”

Tiếng kêu của đám chuột phía sau càng lúc càng lớn, cuối cùng khiến hắn ta không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.

Trên sàn nhà, trên giá sách, trên mặt bàn, trên nghiên mực… Bất kể nơi nào mà mắt có thể nhìn thấy đều có những con chuột màu đen và xám đang ngồi lúc nhúc, chồm hổm. Chúng như trồi lên từ dưới mặt đất, chỉ trong nháy mắt đã lấp đầy khoảng trống trong thư phòng. Vô số đôi mắt phát ra thứ ánh sáng xanh lục đang nhìn tên công nhân chằm chằm, khiến hắn ta cảm nhận sâu sắc rằng: cơ thể giống như đang bị những ánh mắt căm thù đó cắn nát đến mức rách bươm. Hai chân trở nên yếu ớt và mềm nhũn khiến thân thể hắn loạng choạng, ngã mạnh về phía trước.

May mắn thay, trong khoảnh khắc ngã xuống đất, hắn ta cũng đã vùng thoát khỏi nỗi sợ hãi, hai chân run rẩy chạy nhanh về phía bức tường, tựa như dùng hết sức bình sinh để rời khỏi Dụ gia. Sau đó, hắn ta liều mạng chạy như điên vào màn đêm vô cùng vô tận bên ngoài.

Tên công nhân không biết mình đã chạy bao lâu, chỉ đến khi xung quanh không còn nhà cửa mà chỉ có cây cối rậm rạp thì hắn ta mới dừng lại, hai chân dường như cũng đã tê dại. Tên này cảm giác như có hai tảng đá lớn nặng ngàn cân đang kéo lê phần thân dưới khiến hắn ta di chuyển cực kỳ khó khăn và chậm chạp. Cảm giác lạnh ngắt nơi lồng ngực khiến hắn ta cúi đầu nhìn xuống. Thì ra, dưới tình thế cấp bách vừa rồi, chiếc bình xuân ngọc bích vẫn không bị rơi mất. Phát hiện này khiến hắn ta có chút nhẹ nhõm, cũng may sự mạo hiểm lần này của hắn đã đạt được kết quả tốt.

Chỉ có điều, đây là đâu? Tại sao bóng cây trên đỉnh đầu lại rậm rạp đến mức ngay cả ánh trăng cũng không thể lọt qua? Vừa định nghỉ ngơi trong giây lát, hắn ta lại đổi ý, cẩn thận quan sát nơi này.

Ở sâu trong khu rừng rậm, hắn ta có thể nhìn thấy ba đỉnh nhọn thấp thoáng đằng xa. Hóa ra hắn ta đã chạy đến tận núi Thanh Luân, nếu tiếp tục đi về phía trước thì sẽ đến miếu Tằm Thần.

Hơi thở hổn hển và dồn dập, hắn ta nhét chiếc bình ngọc bích vào trong vạt áo rồi chậm rãi đi về hướng có miếu Tằm Thần.

Gió nhẹ thoảng qua khiến lá cây trên đỉnh đầu phát ra âm thanh “xào xạc xào xạc”, đồng thời giúp hong khô mồ hôi của hắn ta. Cả cơ thể của tên công nhân dần dần trở nên thoải mái, sức lực từ từ khôi phục trở lại cho nên bước chân cũng bất giác nhanh hơn.

“Chít chít…chít chít…”

Một âm thanh rất nhỏ vang lên nhưng lại khiến cơ thể hắn ta lập tức cứng đờ, đứng yên bất động một hồi lâu, không dám tiến lên dù chỉ một bước.

“Chít chít… Chít chít…”

Tiếng chuột kêu ngày càng dày đặc. Âm thanh xào xạc trong bụi cỏ cũng càng lúc càng lớn. Trong phút chốc, lùm cỏ ấy đột nhiên cao thêm vài tấc. Mà nguyên nhân chính là bộ lông của hàng ngàn con chuột hợp thành.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)