Dụ lão thái thái quấn chặt mình trong ổ chăn bông, trên đầu rịn ra một lớp mồ hôi nóng, nhưng cơ thể bà vẫn lạnh toát. Bà rùng mình, há to miệng để cố hít lấy không khí bí bách trong chăn một cách đè nén, như thể sợ rằng tiếng hô hấp của mình sẽ làm kinh động đến một thứ kỳ quái nào đó đang ẩn mình trong bóng tốiÁnh sáng bên ngoài chăn bông dần dần chuyển màu. Bình minh cuối cùng cũng đến. Cánh cửa bị đẩy ra, nha hoàn tên Thời Vũ bước vào, mang theo chậu đồng để rửa mặt. Thấy Dụ lão thái thái đang quấn chặt mình như kén tằm, nàng ta vội đặt cái chậu xuống đất rồi chạy nhanh đến bên giường, vừa ngồi xuống vừa hỏi: “Lão phu nhân, người làm sao vậy? Có phải là cảm thấy không khỏe hay không?”
Khi Thời Vũ đưa tay chạm vào chăn bông, nàng ta cảm thấy thân thể gầy gò, yếu ớt bên trong chợt run lên lẩy bẩy. Nàng ta vội vàng kéo chăn ra, đặt tay lên trán bà và nói: “Lão phu nhân, người bị đổ mồ hôi nhiều như thế, sao lại còn đắp chăn? Mời người ra ngoài để nô tỳ hầu hạ người rửa mặt, chải đầu”
Hai bàn tay của Dụ lão thái thái nắm lấy mép chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt già nua, vẩn đục, hỏi khẽ: “Tối hôm qua, thứ kia lại xuất hiện phải không?”
Thời Vũ sững sờ một lúc. Nàng ta tưởng Dụ lão thái thái đã ngủ say cho nên không biết chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua. Nào ngờ, bà đã biết rồi.
“Chỉ là mấy con chuột cắn tằm thôi. Không có gì nghiêm trọng cả. Sáng sớm hôm nay, người làm đã đi nơi khác thu mua tằm mới, sẽ không gây ảnh hưởng gì đến thương vụ lụa tơ tằm của nhà họ Dụ trong năm nay. Lão phu nhân cứ yên tâm”
Thời Vũ đỡ bà ngồi dậy trên giường, sau đó đi đến chỗ chậu đồng, nhúng khăn vào nước nóng, ngồi xổm bên giường giúp bà lau tay.
Khi nắm lấy bàn tay nhăn nhúm kia, Thời Vũ cảm thấy có gì đó không ổn, bởi đôi tay kia vẫn không ngừng run rẩy, nàng ta phải dùng sức mới có thể nắm giữ chúng trong lòng bàn tay.
“Lão phu nhân có phải đã bị bệnh rồi không? Người có muốn nô tỳ mời đại phu đến khám cho người một chút không?”
Hỏi xong, Thời Vũ ngước lên liền phát hiện chủ nhân đang nhìn mình chằm chặp. Trong đôi mắt đục ngầu in bóng của hai người: “Không phải là chuột. Là thứ đó… nó lại đến rồi”
“Nó?” Nàng ta ngồi xuống cạnh giường, dùng hai tay nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay chai sạn và rét lạnh của Dụ lão thái thái: “Lão phu nhân! “Nó”… là cái gì?”
Mí mắt bà chợt giật liên hồi. Sau đó, bà đột nhiên nở một nụ cười quái gở và kỳ quái, khiến cho sống lưng của Thời Vũ ớn lạnh: “Ma tằm. Nó là ma tằm”
“Ma tằm?” Nàng ta định hỏi lại cho rõ, nhưng bên tai chợt vang lên một tiếng ngáy nhè nhẹ. Dụ lão thái thái đã gục đầu vào vai mà ngủ. Hơi thở phả ra từ chóp mũi khiến một sợi tóc bạc ở trước trán cứ nâng lên rồi hạ xuống theo chiều gió.
Cùng lúc đó, giọng nói của Dụ Vô Thương vọng vào: “Ngoại tổ mẫu vẫn chưa thức dậy sao?”
Nghe thế, Thời Vũ liền xoay người lại, thấy hắn ta đang ngồi trên xe lăn và lo lắng nhìn vào trong.
“Vừa mới tỉnh, nhưng lại ngủ thiếp đi rồi ạ. Nô tỳ nghĩ là do chuyện hỗn loạn tối hôm qua nên lão phu nhân đã không được nghỉ ngơi tốt. Thiếu gia, tinh thần của lão phu nhân khá kém, người có cần nô tỳ mời đại phu về khám cho lão phu nhân hay không?”
Dụ Vô Thương vội vàng ra lệnh cho Thích thúc mau chóng đẩy hắn ta vào phòng. Sau khi đưa tay sửa lại những lọn tóc rối lòa xòa trên đầu bà, Dụ Vô Thương xoay lại nhìn Thích thúc và nói: “Ngươi mau mời tất cả đại phu trong trấn đến đây để chẩn đoán và trị bệnh cho ngoại tổ mẫu. Không được chậm trễ!”
Ông ta vâng lời, lập tức đi ra ngoài. Thời Vũ cẩn thận vuốt phẳng phiu tấm chăn bông đang đắp cho Dụ lão thái thái, vừa cười vừa nói: “Thiếu gia! Người đừng quá lo lắng. Nô tỳ nghĩ rằng lão phu nhân chỉ bị kinh sợ mà thôi, không có gì đáng ngại đâu”
Dụ Vô Thương cầm lấy bàn tay già nua bên cạnh, dịu dàng nhìn người bà của mình: “Ngoại tổ mẫu là người thân duy nhất của ta, làm sao ta có thể không lo cho được!”
Hắn ta còn chưa dứt lời, cánh cửa đã bị gõ nhẹ mấy tiếng. Một tiểu đồng bước vào, vẻ mặt thoạt nhìn có chút đắn đo, do dự. Cuối cùng, dường như đã hạ quyết tâm, nó cúi người thầm vào tai của Dụ Vô Thương: “Thiếu gia! Sáng nay, khi tiểu nhân đến tiệm cầm đồ kia liền thấy chiếc vòng tay mà người đã tặng cho Phàn Tình tiểu thư ở đó”
***
Vừa bước vào vườn trà, hương thơm của nó đã thoang thoảng len lỏi vào mũi. Tưởng Tích Tích khẽ nhấp vài ngụm trà thơm ngon, lập tức cảm thấy toàn thân như đã hồi phục sức lực. Mầm trà xanh nhạt, tươi non và mọng nước, phiến này xếp liền phiến kia, khiến cho ngọn núi dường như đang khoác lên mình sắc áo xanh tinh tế, chỗ đậm chỗ nhạt một cách hài hòa, khiến người ngắm nhìn cũng cảm thấy thích mắt, an yên.
Trước đây, Tưởng Tích Tích chưa từng ghé thăm vườn trà, cho nên lần này, tâm trạng nàng ta cực kì hào hứng. Nàng ta giống như một con chim nhỏ đang lao vào vườn trà, đắm mình trong đại dương biếc xanh như ngọc này.
Tưởng Tích Tích rảo bước khắp ngọn đồi bạt ngàn, thỉnh thoảng còn hái một ít lá trà non cho vào miệng nhấm nháp. Vị ngọt tinh khiết của nó đầy ắp trong miệng, giúp trong lòng nàng ta trở nên nhẹ bẫng, thư thái, tạm vứt lại tất cả phiền muộn ra đằng sau.
Đang rong ruổi, Tưởng Tích Tích chợt thấy một đóa sơn trà còn chưa héo ở phía trước, có màu trắng nõn, mềm mại, dường như đang vẫy gọi nàng ta. Tưởng Tích Tích vội chạy về nơi đó, cúi xuống hái đóa hoa kia rồi nhẹ nhàng cắm lên tóc mai của mình. Nhưng vừa làm thế, nàng ta lập tức rút nó xuống và nắm trong lòng bàn tay, thầm nghĩ: Nếu như đại nhân nhìn thấy dáng vẻ đó, chắc chắn sẽ chê cười nàng ta. Chắc chắn ngài sẽ nói rằng “Tích Tích đã lớn rồi mà vẫn thích cài hoa lên tóc” cho mà xem.
Khi còn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của chính mình, nàng ta chợt liếc thấy một thứ gì đó. Nó đang nằm im lìm dưới tán trà rậm rạp, phần lông trắng ở trước ngực còn dính đầy vết máu. Hình như máu đã khô, khiến cho nhúm lông đó dính chặt lại thành một khối đỏ thẫm. Giữa sắc xanh của vườn trà, sắc đỏ đó càng thêm chói mắt và ghê rợn.
Là mèo trắng!
Suy nghĩ này khiến Tưởng Tích Tích kinh hãi. Đó không phải là một con mèo bình thường, mà chính là mèo trắng mà nàng ta đã chôn ở bờ sông đêm qua.
Nhưng mà, rõ ràng nó đã chết vào đêm qua, làm sao có thể xuất hiện ở vườn trà này?
Ngay lập tức, một ý nghĩ nảy ra trong đầu Tưởng Tích Tích: Tất cả các gia đình trong trấn Đạm Thủy đều nuôi mèo, cho nên không hề kỳ lạ khi có vài con có ngoại hình giống nhau. Có lẽ là do con mèo này cũng bị thương ở ngực cho nên thoạt nhìn giống hệt mèo trắng mà nàng ta đã chôn cất.
Tuy nhiên, mặc dù trong đầu phỏng đoán như vậy, cơ thể của Tưởng Tích Tích lại không nghe theo tín hiệu của não bộ. Nàng ta lẳng lặng cúi thấp người, lần theo hướng mà mèo trắng rời đi.
Nó đi phía trước, nàng ta theo sát đằng sau. Bởi vì vườn trà rất rậm rạp, nàng ta không nhìn rõ nó trông như thế nào, chỉ có thể thấy một khối trắng lúc ẩn lúc hiện. Có điều, tai của Tưởng Tích Tích có thể lắng nghe âm thanh xào xạc khi nó đi xuyên qua cây cối. Bước chân của mèo trắng rất nhẹ nhàng và bình tĩnh, như thể nó đang tuần tra lãnh địa của chính mình.
Càng quan sát, Tưởng Tích Tích càng muốn thay đổi suy đoán lúc nãy. Không phải mèo giống mèo. Nó chính là mèo trắng mà nàng ta đã chôn ở bến sông đêm qua, bởi vì phần cuối của chiếc đuôi kia cũng có một nhúm lông đen, trông như một ngọn lửa nhỏ. Đặc điểm ngoại hình này hoàn toàn trùng khớp với mèo trắng đã “chết”.
Đi được nửa canh giờ, phía trước đột nhiên không còn động tĩnh nào nữa. Nhìn thấy mèo trắng đã dừng lại, nửa nằm nửa ngồi dưới tán cây trà, Tưởng Tích Tích cũng lập tức khựng lại, nhìn chằm chằm vào khối lông trắng dưới bụi cây, đột nhiên cảm thấy cổ họng mình cực kì khô rát. Lúc này, trong lòng nàng ta như đang có một ngọn lửa hừng hực chảy dọc theo từng mạch máu, nóng như thiêu như đốt từng lỗ chân lông trên cơ thể.
Đột nhiên, một cuộc đối thoại lần theo gió xuân truyền tới bên tai Tưởng Tích Tích. Giọng nói kia có chút quen thuộc, hình như là người quen. Nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy có hai bóng người đứng lẫn trong rừng trà ở phía trước, hình như đang tranh cãi kịch liệt về chuyện gì đó.