“Về sau chúng ta mới biết, sau khi Dụ Vô Thương được lão nô ôm về nhà vào đêm hôm đó, hắn đã nhân lúc mọi người sơ hở, không chú ý đến mình mà ra sức nện đầu vào cột nhà, trên mặt chảy đầy máu. Nếu không phải vì hắn yếu, chưa biết chừng đã mất mạng rồi”Tưởng Tích Tích đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh, hỏi lại: “Cho nên, khi Dụ lão gia nhìn thấy cháu trai của mình đau đớn và khổ sở như vậy liền muốn tự tay giết hắn ta?”
Phàn Âm gật đầu: “Đúng vậy, ông ấy đã cố gắng hết sức để chữa lành vết thương cho cháu trai, nhưng lại phát hiện vết thương trong lòng Dụ Vô Thương rất khó khỏi hẳn. Chỉ có điều, hắn ta cũng thật sự rất ngoan cường. Cổ bị thít chặt như vậy, phần thân dưới còn bị tàn phế, thế mà Dụ Vô Thương vẫn có thể bò ra ngoài”
“Có gì đó không đúng! Nếu Dụ Vô Thương đã muốn chết, tại sao hắn ta lại còn cố gắng để thoát ra?”
“Cái chết đâu phải là chuyện dễ dàng chấp nhận và chịu đựng chứ? Ta nghĩ, một người sau khi đã nếm thử cảm giác của cái chết một lần sẽ vô cùng sợ hãi, không muốn trải qua cảm giác kinh hoàng đó lần thứ hai. Vì Dụ Vô Thương đã từng từ cửa tử trở về, cho nên hắn ta đã hiểu rằng: Hóa ra việc sống tạm bợ còn tốt hơn vạn lần so với cái chết. Điều này cũng giải thích vì sao sau đó, hắn ta lại kiên cường tìm đường sống như vậy”
Tưởng Tích Tích im lặng không đáp. Từ đầu đến chân của nàng ta như đang bị ngâm trong một bể nước đá, rét lạnh vô cùng. Nàng ta không thể tưởng tượng được suốt ngần ấy năm trời, Dụ Vô Thương đã vượt qua bằng cách nào. Hắn ta dường như đang sống trên đầu lưỡi đao khiến máu tươi chảy đầm đìa. Loại cảm giác đớn đau, sâu sắc tới tận tâm can ấy, nếu không phải là người trong cuộc sẽ chẳng thể thấu hiểu được. Sự đồng cảm và thương tiếc nhấn chìm Tưởng Tích Tích như thủy triều dâng, khiến nàng ta cảm thấy như bị đấm thật mạnh vào tim, lồng ngực cũng âm ỉ đau nhói.
“Vậy sau đó thì sao? Tình hình của hắn ta có ổn hơn không? Dụ lão gia không có hành động nào khác chứ?”
Phàn Âm khẽ nhún vai, đáp: “Năm đó, Dụ lão gia đã qua đời rồi. Bây giờ, trong nhà họ Dụ chỉ còn Dụ Vô Thương và ngoại tổ mẫu của hắn thôi”
Đoạn, nàng ta cười nhẹ, bình thản nói tiếp: “Tuy nhiên, nếu Dụ lão gia trên trời linh thiêng thì hiện giờ ông ta cũng có thể yên nghỉ rồi. Bởi vì, Dụ Vô Thương thật sự rất thông minh và nhạy bén. Hắn ta đã làm cho khối tài sản của nhà họ Dụ ngày càng lớn mạnh. Muội biết vườn trà ở trên núi chứ? Một nửa trong số chúng chính là gia sản nhà họ Dụ. Ngoài ra, lụa tơ tằm của nhà họ cũng được tiêu thụ rộng khắp cả nước Thục. Hiện tại, ai còn dám khinh thường Dụ Vô Thương nữa chứ?”
Nhưng mà, khiếm khuyết vĩnh viễn vẫn là khuyết điểm. Cho dù, thành tựu ở các phương diện khác có cao đến đâu cũng không thể nào bù đắp được.
Tưởng Tích Tích không nói ra những suy nghĩ này, bởi vì hai người đã đi tới nhà họ Phàn.
Phàn Âm ngáp một cái, nói: “Ta về phòng ngủ đây, sáng mai còn phải lên núi hái trà nữa”
Tưởng Tích Tích gật đầu, nhìn nàng ta rời khỏi, sau đó mới đi về phía phòng riêng của mình. Lúc bấy giờ, trong tâm trí của Tưởng Tích Tích đều là thân thế lận đận và kiếp số thăng trầm của Dụ Vô Thương. Vừa định đẩy cửa phòng đi vào, nàng ta chợt thấy trong góc có thứ gì đó vừa lóe lên. Ngay lập tức, hai điểm sáng xanh lè khiến người ta sợ hãi dần lộ ra từ trong bóng tối, lửng lơ và bất định.
Tưởng Tích Tích không mang kiếm theo bên mình nên đành phải cúi thấp người, tay phải mò mẫm nhặt lấy một hòn đá rồi ném mạnh vào hai điểm phát quang. Thế nhưng, thứ kia lập tức trốn sang một bên, hòn đá rơi phịch xuống đất, phát ra âm thanh trầm đục mà rõ ràng.
“Meo”
Một bóng trắng từ trong góc khuất bước ra, tiến lên trước mấy bước. Bốn móng vuốt mềm nhũn khiến nó ngã quỵ trên mặt đất, cố thè đầu lưỡi ra gầm gừ hai tiếng.
“Là mèo trắng”
Tưởng Tích Tích chạy tới, vừa định bế nó đó lên, nhưng lại thấy phần lông dưới cổ của nó bị máu nhuộm đỏ rực cả một mảng lớn. Trên cổ mèo trắng còn có một vết thương hằn sâu tới độ nhìn thấy cả xương.
“Hóa ra mi là mèo của nhà họ Dụ”
Nhìn hai tròng mắt đờ đẫn của nó dần mất đi vẻ long lanh, cuối cùng nhắm lại, Tưởng Tích Tích không khỏi xót xa và đau lòng. Nàng ta chẳng quan tâm đến việc mình bị vấy máu, nhẹ nhàng ôm mèo trắng vào lòng và bước về phía ngoại viện.
Dọc theo con đường trên trấn Đạm Thủy, Tưởng Tích Tích đi bộ một mạch đến bến sông Nam Chu. Tiếng sóng nước khẽ khàng như phần nào xoa dịu sự trống trải và bứt rứt trong lòng nàng ta. Tưởng Tích Tích đặt mèo trắng đã chết trên mặt đất, dùng tay đào mạnh vào lớp bùn cát trên bờ kè. Bụi đất văng ra không ngừng, cuối cùng tạo thành một cái hố khá sâu.
Nàng ta dùng tay áo lau mồ hôi, vừa nhẹ nhàng nhấc thi thể còn chưa cứng đờ của nó lên vừa xé ra một mảnh vải từ vạt áo trước, cẩn thận bọc nó vào bên trong rồi mới nhẹ nhàng đặt xuống hố.
Sau khi đắp chút đất cuối cùng cho ngôi mộ nhỏ bé, Tưởng Tích Tích cảm thấy thiêu thiếu thứ gì đó, bèn tìm kiếm xung quanh, hy vọng có thể tìm thấy một bông hoa hoặc thậm chí một nhành cỏ dại, miễn có thể trồng lên mộ của nó là được. Nhưng sau khi tìm tới tìm lui một hồi, nàng ta thấy bờ kè chỉ toàn sỏi đá, không có dấu hiệu sự sống của thực vật, cho nên đành bỏ cuộc.
Vừa định đứng dậy, một bàn tay đột nhiên từ phía sau duỗi tới khiến Tưởng Tích Tích sửng sốt. Nàng ta khẽ xoay đầu lại, phát hiện trước mắt là một nhành hoa Mạn Đà La.
“Trồng nó lên đi” Giọng của Dụ Vô Thương truyền đến từ phía sau. Hắn ta vẫn ngồi trên xe lăn có bốn chân trụ, nhưng người đẩy không phải Phàn Tình mà là Thích thúc.
“Công tử đã nhìn thấy hết rồi sao?” Tưởng Tích Tích cầm lấy cành hoa, vẻ mặt đầy ngượng ngùng và xấu hổ.
“Cô nương thật lương thiện, không đành lòng để nó phơi thây ra ngoài, trong lòng ta vô cùng cảm tạ”
Vẫn là giọng nói bình tĩnh, thản nhiên ấy, nhưng trái tim của Tưởng Tích Tích đã vô thức loạn nhịp. Nàng ta còn không nhận ra rằng: Bản thân đã bất giác nảy sinh một loại cảm thương cộng hưởng mãnh liệt với Dụ Vô Thương. Đặc biệt là sau khi nghe kể về câu chuyện năm xưa của hắn ta, sự cảm thương ấy càng thêm tràn ngập trong từng mạch máu.
“Cũng chỉ là một hành động nhỏ, công tử không cần để tâm đâu” Tưởng Tích Tích luống cuống trồng nhành hoa trên phần mộ nhỏ kia, sau đó mới xoay người lại: “Phàn Tình đâu rồi? Sao tỷ ấy không ở cạnh công tử?”
“Nàng ấy đã về rồi. Ta nằm mãi không thể ngủ được nên mới ra ngoài đi dạo một chút”
“Ồ” Tưởng Tích Tích vừa đáp lại ngắn gọn, vừa đứng dậy vỗ sạch bùn đất trong lòng bàn tay. Nàng ta xoay người muốn rời khỏi, nhưng mới vừa đi được mấy bước đã bị Dụ Vô Thương gọi lại. Một cách bất đắc dĩ, nàng ta đành phải dừng bước, xoay người nhìn lại.
Thích thúc đẩy Dụ Vô Thương đến gần Tưởng Tích Tích, đưa cho nàng ta một xâu tiền đồng. Tưởng Tích Tích không hiểu ý tứ đối phương, nàng ta ngây ngốc nhìn vào đôi mắt đang cười của hắn ta.
“Váy của cô nương bị rách rồi. Cô hãy dùng số tiền này để mua một cái mới đi”
Thấy nàng ta thật lâu không lên tiếng, Dụ Vô Thương dường như có chút bất an, ngập ngừng giải thích: “Ta không có ý gì khác. Nếu lời vừa rồi đã mạo phạm đến cô nương, xin cô hãy tha thứ cho ta”
“Dụ công tử! Ta đã nói rồi, đây chỉ là một chuyện nhỏ, công tử không cần khách khí vậy đâu”
“Dù sao nó cũng là mèo mà nhà họ Dụ nuôi…”
“Công tử! Vì công tử không muốn để người khác ghét bỏ mình, hay xem mình là sự phiền phức, cho nên công tử mới lo lắng chu toàn từng li từng tí, sợ bản thân hành động chưa đủ tốt, có đúng không?”
Tưởng Tích Tích thẳng thắn nói. Tuy những lời này có chút nhói lòng, nhưng Dụ Vô Thương không hề chán ghét. Ngược lại, đã lâu lắm rồi, hắn ta chưa được nghe những điều ngay thẳng và chân thành như vậy, trong lòng cũng bất giác vui vẻ và sảng khoái.
Trong khi đó, Thích thúc lại sợ hãi trước lời nói quá trực tiếp của Tưởng Tích Tích, “Cô nương, sao … sao cô có thể hiểu lầm lòng tốt của công tử nhà ta như vậy?”
Tưởng Tích Tích mỉm cười, giọng nói trở nên mềm mại: “Dụ công tử, ta rất cảm kích lòng tốt của công tử. Chỉ có điều, Tưởng Tích Tích này khi kết giao bằng hữu luôn luôn để tâm đến hai chữ “thoải mái”. Những thứ khác, ta đều không bận tâm. Số tiền này, công tử nên giữ lại đi”
Dứt lời, nàng ta xoay người bước về phía trước.
“Ta có khiến cô nương cảm thấy không “thoải mái” hay không?”
Tưởng Tích Tích không ngoái lại, nhưng giọng nói truyền đến rất rõ ràng: “Nếu như không thoải mái, ta đã ném tiền xuống sông từ lâu rồi”
Ba người cuối cùng cũng rời đi. Sông Nam Chu khôi phục lại dáng vẻ tĩnh lặng. Đột nhiên, một tiếng nổ bất thường vang lên, khiến đất đá trên phần mộ nhỏ rơi vãi xuống sông. Hoa Mạn Đà La mềm nhũn rơi xuống, phần mộ chợt hé mở ra. Đoạn, từ khe hở đó, một cái móng vuốt màu trắng từ từ thò lên, bên trên vẫn còn dính đầy vết máu chưa khô.