Tân An Quỷ Sự

Chương 295: Thương

Chương Trước Chương Tiếp

“Vì vậy, ta vừa đi bộ dọc theo vùng bên ngoài của nghĩa địa vừa ngâm nga hát, không hề xem nó là chuyện to tát gì. Trong lúc bất tri bất giác, ta đã đến góc Tây Nam của nghĩa địa, nơi chỉ có một vài ngôi mộ hoang thưa thớt. trong những ngôi mộ đó có một cái thuộc về Tiểu Thúy cô nương, nàng ấy chết một cách kỳ lạ nên không thể an táng trong phần mồ tổ tiên của Dụ gia được, nhưng Dụ lão gia chỉ có một cô con gái mà thôi, nên ông ta rất yêu thương nàng ấy. Vì vậy đã sắp xếp cho nàng ấy một chỗ yên giấc nhỏ ở một góc hẻo lánh của nghĩa địa”“Khi ta đi vòng ra phía sau lăng mộ của nàng ấy, ta mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nhìn từ phía sau, lăng mộ của nàng ấy dường như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng trắng. Ta vốn nghĩ đó là ánh sáng của mặt trăng, nhưng các ngôi mộ khác không có vầng hào quang mờ ảo này bao quanh, chỉ có ngôi mộ của nàng ấy, là phát ra ánh sáng bạc, mờ mờ ảo ảo, như thể nó bị bao phủ bởi một đám mây lúc ẩn lúc hiện vậy. Nhưng ban nãy khi đi ở phía trước, rõ ràng lên trên đó chỉ có một ít đồ cúng và nhang đèn thôi, chứ không hề có thứ gì kỳ lạ khác”

“Nghĩ như vậy, ta không kìm được sự tò mò của mình, ta vô thức đi về phía ngôi mộ của Tiểu Thúy cô nương, rồi từ từ vòng ra phía trước, sau khi vòng qua một vòng, ta đã sững sờ không đi nổi nữa, bởi vì nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ mà cả đời này chưa từng nhìn thấy: Hàng chục bông hoa Mạn Đà La nở ra từ ngôi mộ của Tiểu Thúy cô nương, thân thẳng đứng, cánh hoa uốn lượn, thân mọc thẳng về phía ánh trăng tròn trên đỉnh đầu, gắng sức nuốt lấy ánh trăng sáng. Ta e rằng cả đời này mình cũng sẽ không bao giờ quên được. Cảnh giới cao nhất của vẻ đẹp là gì? Ta nghĩ không phải hoàn hảo không chút khuyết điểm, mà là đẹp đến mức gần như kỳ dị. Những bông hoa Mạn Đà La này như hút hết mọi tinh thần và trí tuệ của ta, để trái tim ta nảy sinh một cảm giác nửa sợ hãi nửa ngạc nhiên, hai chân ta như dính chặt xuống đất, quỳ xuống nhìn vẻ đẹp yêu mị của chúng”

“Ngay khi tất cả suy nghĩ của ta đều đang tập trung vào những bông hoa yêu dị này, đất trên ngôi mộ bên cạnh chân ta đột nhiên lún xuống thành một cái hố nhỏ, rồi sau đó, những hạt cát mịn lần lượt rơi xuống cái hố nhỏ đó, phát ra tiếng “soạt soạt”. Vốn dĩ ta không hề để ý đến tiếng động lạ đó, nhưng cái hố càng lúc càng lớn, cát bên cạnh ta giống như một dòng nước, cứ ào ào chảy xuống, một lúc sau nó đã lan rộng đến bên chân ta. Mắt ta dời khỏi bông hoa Mạn Đà La, ta kinh ngạc nhìn cái hố sâu bên cạnh chân mình, cát vẫn đang rơi vào đó, nhưng khi rơi được nửa chừng nó sẽ bị đẩy ra, có một ít rơi trúng giày của ta”

“Dưới hố có thứ gì đó, hơn nữa nó đang liều mạng muốn trèo lên. Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu ta, suy nghĩ thứ hai là: Tiểu Thúy cô nương sống lại rồi, bởi vì ta đã quấy rầy giấc ngủ dài của nàng ấy, nên nàng ấy đã bò từ trong ngôi mộ ra ngoài để ăn thịt ta. Suy nghĩ đó khiến máu huyết toàn thân như đang sôi sục, đầu óc ta như có sấm sét giữa trời quang, từ đầu đến chân ta run rẩy. Ta quay người định bỏ chạy, vừa quay đầu mắt cá chân của ta đã bị tóm lại. Có cái gì đó lạnh đến thấu xương tóm chặt lấy mắt cá chân của ta. Suy nghĩ lung tung đã được khẳng định, ta không thể chịu đựng được nữa, “a” lên một tiếng, cả người ta ngã xuống đất, hai tay ôm đầu, không dám nhìn lại phía sau thêm một cái nào nữa”

“Không biết đã qua bao lâu, thứ trên mắt cá chân từ từ tuột xuống, nhưng ta vẫn không dám mở mắt nhìn, cũng không dám quay đầu, ta sợ thứ đó sẽ leo lên lại, đang há to cái miệng đầy máu me của mình ở phía sau. Tuy nhiên, dần dần, bên tay ta truyền đến một hơi thở yếu ớt như có như không. Âm thanh rất mỏng và ngắt quãng, như thể không thể nào thở tiếp được nữa. Ma, chắc là sẽ không biết thở. Nghĩ như vậy, ta mang theo quyết tâm muốn chết quay đầu lại, nhưng chỉ thấy đằng sau không có gì cả, vừa thở phào một hơi thì đột nhiên liếc thấy thứ gì đó trong hố cát, một mảnh nhỏ màu xanh trắng, trên đó có được khảm hai mảnh màu đen. Ta sửng sốt, hóa ra trong cái cái hố này thật sự có ma. Ta lại hét lên một tiếng, đứng dậy bỏ chạy, nhưng ta lại đột nhiên đụng phải một thân thể mềm mại, đó là Phàn Tình, tỷ ấy đang chống nạnh, mỉm cười với ta: “Vì vụ cá cược, cũng không đến nỗi sợ hãi thành ra bộ dạng như ma thế chứ” Ta không quan tâm đến việc phản bác lại tỷ ấy, đưa tay chỉ về ngôi mộ phía sau: “Thật sự là có ma, nàng ấy định trèo lên” Phàn Tình nhìn vào trong hố cát, đột nhiên mau chóng bước tới, đưa tay xuống phía dưới và kéo nó lên”

Phàn Âm nhìn Tưởng Tích Tích: “Chuyện gì xảy ra tiếp theo chắc là muội cũng đã đoán ra rồi, đương nhiên thứ tỷ ấy kéo lên không phải là ma mà là Dụ Vô Thương, nhưng nếu tỷ ấy đến muộn hơn một chút, Dụ Vô Thương là người hay ma cũng khó nói rồi”

“Nhưng, tại sao Dụ Vô Thương lại ở dưới ngôi mộ?”

Phàn Âm xoa xoa tay rồi đi về phía trước: “Người của Dụ gia nói bọn họ không hiểu vì sao đứa trẻ này lại bị chôn dưới ngôi mộ của mẫu thân hắn ta, nhưng mọi người trong thị trấn đều biết rằng nó bị Dụ lão gia chôn xuống đó. Bởi vì khi Phàn Tình đã kéo hắn ta lên, chúng ta có thể thấy rõ trên cổ hắn ta có một vết hằn dây đen đỏ”

“Vết hằn dây? Dụ lão gia là ngoại tổ phụ ruột của hắn ta, tại sao lại siết cổ hắn ta?”

“Năm đó Dụ Vô Thương mới bốn tuổi, nhưng hắn ta là một đứa trẻ sớm phát triển, sớm biết mình không giống những người khác. Mỗi khi chúng ta chạy chơi trên đầu đường cuối ngõ, hắn ta đều ngồi trên một chiếc xe bốn bánh, được một lão nô đẩy đi, lặng lẽ chăm chú nhìn chúng ta. Khi đó, mọi người đều còn nhỏ tuổi, tâm trí chưa trưởng thành, chẳng những không thương cảm cho hắn ta mà còn có chút ghê tởm và sợ hãi. Những đứa trẻ đó nhìn thấy hắn ta liền tiến lên cười nhạo trêu chọc. Có lần, nhân lúc lão nô không có ở đó nên đã đẩy hắn ta xuống xe, cướp chiếc xe duy nhất mà hắn ta có thể nương tựa vào rồi đi mất. Người ta kể rằng ngày hôm đó, Dụ Vô Thương đã bò trên phố cả tiếng đồng hồ, rồi mới được lão nô tìm thấy, đưa về nhà”

“Tối hôm đó, Dụ lão gia tìm đến nhà bọn trẻ cướp chiếc xe đi, trên tay cầm roi ngựa, ai khuyên can cũng không chịu nghe, nhất quyết phải dạy dỗ bọn chúng một bài học đàng hoàng. Mọi người đều cảm thấy rằng hành vi của ông ta có chút quá đáng, dù sao cũng đều là hàng xóm của nhau, trẻ con còn nhỏ nên để bọn chúng cúi đầu nhận lỗi là đủ rồi, cứ phải đứng trước mặt phụ thân và mẫu thân bọn chúng đánh chúng một trận, cũng không hợp tình hợp lý lắm. Nhưng Dụ lão gia không chịu bỏ qua, ông ta nói với phụ mẫu của những đứa trẻ đó: “Ta sẽ đánh mỗi đứa ba roi, sẽ không quá nặng tay, nhưng phải dạy cho bọn chúng một bài học, để bọn chúng nhớ cho rõ rằng ai cũng biết đau, vết thương trong lòng còn khó lành hơn vết thương thể xác, bởi vì vết thương ấy không thể chạm vào, cũng không thể chữa khỏi bằng thuốc. Nói không chừng, nó sẽ lưu lại ở đó mãi mãi và trở thành một vết sẹo không bao giờ biến mất. Đánh xong ba roi, các ngươi đánh ta cũng được, đưa ta đến quan phủ cũng không sao, ta đều sẽ chấp nhận, tuyệt đối không phản kháng” Phụ mẫu của những đứa trẻ đó đều đuối lý. Hơn nữa, Dụ gia có thế lực rất lớn, bọn họ không thể đắc tội được, nên chỉ có thể cởi quần của bọn trẻ ra và để cho Dụ lão gia quất ba roi. Đòn roi không nặng nhưng sau trận đòn roi đó, Dụ lão gia còn khóc dữ dội hơn bất cứ đứa trẻ nào khác, ông ta ném roi xuống, một mình lảo đảo đi ra ngoài, mọi người đều nghe thấy tiếng gào thét của ông ta: “Ông trời ơi, nếu đã như vậy, ngay từ đầu tại sao người lại đưa nó đến thế giới này chứ? Nếu để mặc nó chết ở đến thờ Tằm Thần, ít nhất nó cũng không phải chịu đựng sự giày vò này”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)