Tân An Quỷ Sự

Chương 294: Thân thế

Chương Trước Chương Tiếp

“Chuyện đó à, đó là bởi vì kể từ khi hắn ta bò ra khỏi mộ, hoa Mạn Đà La chỉ nở riêng cho hắn ta mà thôi”“Hắn ta đã bò ra khỏi mộ sao?”

“Chuyện này nhắc tới dài lắm. Phải kể ngược đến sau trận bệnh dịch mười sáu năm trước. Khi đó, dịch bệnh vừa qua đi, vạn vật đều tàn héo, dân cư của thị trấn vừa trải qua một thảm họa lớn, trong bếp chẳng còn chút gạo nào để nấu, trên người không có nổi một mảnh y phục để che thân, ai nấy cũng đều lo lắng, sợ dịch bệnh đi khỏi thì nạn đói lại ập đến, nên tất cả đã bàn bạc, chuẩn bị rời bỏ đất Thục để đến nơi khác lánh nạn. Khi đó ta chỉ mới hai tuổi, còn là độ tuổi chưa nhớ việc chi, nhưng ta nghe mẫu thân kể lại rằng khi mọi người đang sắp xếp tài sản ít ỏi của mình và chuẩn bị lên đường cùng nhau, bọn họ bắt gặp một con ngựa bên núi Thanh Luân”

“Ngựa? Đó cũng không phải chuyện kỳ lạ gì, phải không?”

“Nếu chỉ là một con ngựa bình thường, tất nhiên không có gì là lạ, nhưng con ngựa này khi đứng dưới ánh nắng ban mai, trên đầu có một vầng sáng sặc sỡ. Nó đứng dưới gốc cây dâu, giống như một vị bồ tát giáng trần vậy. Muội có biết không, ngựa còn có một ý nghĩa khác đối với cư dân của trấn Đạm Thủy, bởi vì Tằm Thần còn được gọi là Mã Minh Vương. Theo truyền thuyết, ông thường đi dạo nhân gian trong hình dạng một con ngựa, nếu nhìn thấy người dân cực khổ, lầm than, sẽ đến để giúp đỡ. Do đó, khi người dân trong thị trấn nhìn thấy con ngựa trắng với vầng hào quang trên đầu, họ đều cúi rạp người xuống và quỳ lạy nó. Con ngựa trắng lại không để tâm đến sự thành kính của mọi người, nó đi ngang qua người bọn họ, điên cuồng phi dọc theo những con đường chính của trấn Đạm Thủy, nó chạy rất nhanh, giống như một làn sương mù trắng bao phủ khắp thị trấn, hết vòng này đến vòng khác. Cuối cùng, nó đứng trước một ngôi nhà rồi nhanh chóng đi vào”

“Sau đó sao?” Tưởng Tích Tích nghe đến mê mẩn.

“Căn nhà đó là nhà của Dụ gia. Dưới sự lãnh đạo của Dụ lão gia, cũng là ông nội của Dụ công tử, mọi người thận trọng bước vào nhà. Vừa đi vào vài bước đã nghe thấy tiếng động sột soạt. Âm thanh này này khiến tinh thần mọi người chấn động. Người nuôi tằm đều biết tiếng sột soạt này là gì, chính là tiếng tằm ăn lá. Quả nhiên tình hình trong nhà đúng như mọi người dự đoán, trong phòng nuôi tằm của Dụ gia toàn là những con tằm trắng trẻo, bụ bẫm. Bọn chúng đang bò trên những chiếc lá dâu tươi, đang tham lam hấp thụ lấy chất dinh dưỡng. Nhìn thấy cảnh tượng này, người dân trong thị trấn vội vã chạy về nhà của mình. Đúng như bọn họ dự đoán, trong phòng nuôi tằm của mọi gia đình, đều đầy những con tằm bò khắp nơi, nhưng rõ ràng cách đây không lâu, những căn phòng nuôi tằm này còn đầy đầy bụi nên mọi người đều nói rằng con ngựa là do Tằm Thần biến thành và đến trấn Đạm Thủy để tế thế cứu dân”

“Còn con ngựa trắng sao?”

“Con ngựa trắng đã sống ở Dụ gia kể từ đó, nhưng nó lại trông giống như một con ngựa hết sức bình thường, không khác gì những con ngựa khác”

“Nhưng những chuyện này liên quan gì đến Dụ công tử? Trông hắn cũng trạc tuổi muội. Chắc lúc đó vẫn chưa sinh ra đâu nhỉ”

“Dụ lão gia có một cô con gái duy nhất tên là Tiểu Thúy. Nàng ấy rất quý trọng con ngựa trắng đó. Mỗi ngày đều cẩn thận chăm sóc, cho nó ăn, còn tắm rửa cho nó sạch sẽ, chăm chút lại bờm cho nó. Con ngựa cũng rất thích Tiểu Thúy, thường cõng nàng ấy đi dạo trên các phố lớn ngõ nhỏ của trấn Đạm Thủy, một người một ngựa thân mật vô cùng, như một đôi tình nhân ngày bên nhau cả ngày lẫn đêm. Nhưng một ngày nọ, con ngựa trắng và Tiểu Thúy đều biến mất. Có người nói rằng đã nhìn thấy con ngựa trắng chở Tiểu Thúy trên lưng đi đến núi Thanh Luân, nên người dân trong trấn chong đuốc lên núi tìm kiếm cả đêm, cuối cùng đến rạng sáng mới tìm thấy bọn họ ở đền thờ Tằm Thần. Sở dĩ sáng sớm hôm đó mới phát hiện ra bọn họ, không phải vì chưa có ai đến đền Tằm Thần tìm cả, nhưng vì đêm tối mờ mịt, lúc đó hắn ta nghĩ rằng chỉ là một tảng đá lớn mà thôi”

“Một người một ngựa sao có thể như đá được?” Tưởng Tích Tích kinh ngạc.

“Một người đàn ông được bọc trong tấm da ngựa không giống như một hòn đá sao”

“Da ngựa?”

“Đúng vậy, người dân thị trấn tìm thấy một thứ gì đó giống như cái kén tằm ở điện thờ trên núi, nhưng thứ đó to hơn cái kén tằm, to khoảng nửa con người. Khi lại gần nhìn kỹ, mới phát hiện đó là một tấm da ngựa, tấm da màu trắng. Khi mọi người còn đang ngơ ngác không biết phải làm gì, bên trong tấm da ngựa lại phát ra tiếng khóc “oa oa” của một đứa bé, người dân thị trấn giật mình, lần lượt rút lui ra khỏi ngôi đền, không ai dám tiến lên phía trước, sợ rằng sẽ có chuyện kỳ dị gì đó. Nhưng những người khác không đi, Dụ lão gia lại không thể không đi, bởi vì ông ta đã nhận ra bộ da ngựa trắng như tuyết kia là con ngựa trắng ở nhà ông ta, ông ta quỳ xuống bên cạnh cái kén tắm khổng lồ đó, lấy con dao nhỏ mang theo bên người cẩn thận rạch lên trên đó một lỗ, cái lỗ đó càng kéo càng lớn, chẳng mấy chốc cả bộ da ngựa chia làm hai đoạn, bên trong xuất hiện một người cuộn tròn ở trong đó, chính là Tiểu Thúy, nhưng hai mắt nàng ấy đã nhắm nghiền, hiển nhiên là đã chết rất lâu rồi, trong lòng nàng ấy còn ôm một đứa bé sơ sinh nhỏ bé. Những đứa trẻ mới sinh đương nhiên là rất nhỏ, nhưng đứa trẻ sơ sinh này lại đặc biệt nhỏ, ngắn hơn những đứa trẻ bình thường một đoạn, đó là bởi vì, nó không có hai chân, cơ thể của nó đến thắt lưng là đã hết rồi, từ rốn trở xuống trơn nhẵn, không bị lở loét, cũng không có vết thương. Hắn ta sinh ra đã như thế, giống như một cái kén hình bầu dục. Kể từ khi hắn ta được sinh ra trong đền thờ Tằm Thần rồi lại bị cắt ra khỏi da ngựa, mọi người đều cho rằng Dụ Vô Thương chính là con của Tằm Thần. Nên bọn họ đều có hơi mê tín, mỗi khi trước lúc tằm kết kén, đều sẽ đặc biệt đi mời Dụ công tử đến phòng nuôi tằm ở nhà của mình để sờ từng cái kén một, nhờ hắn ta phù hộ cho mùa tằm năm sau được thuận lợi”

Tưởng Tích Tích nghe đến há hốc cả mồm: “Tất cả đều là sự thật sao? Dụ công tử thật sự là con của Tằm Thần sao?”

Phàn Âm lắc đầu: “Ta không tin, theo suy đoán của ta, rất có thể Tiểu Thúy đã có tư tình với một người đàn ông không rõ tên tuổi. Vì sợ bị người ta biết, nàng ấy đã lên núi để sinh con, nàng ấy qua đời vì khó sinh, để lại đứa trẻ dị dạng, đây mới là chân tướng của mọi việc, còn về chuyện da ngựa bọc người, chẳng qua chỉ là vì để che đậy chuyện xấu trong nhà của Dụ gia mà thôi”

Tưởng Tích Tích trợn tròn mắt: “Vậy thì, tại sao tỷ lại nói Dụ công tử bò ra khỏi phần mộ?”

“Chuyện này là thật đấy, bởi vì ta đã tận mắt chứng kiến nó. Lúc đó ta và Phàn Tình mới sáu tuổi, đang là độ tuổi nghịch ngợm, trèo cây bắt chim, xuống sông mò tôm, chuyện gì tốn sức sẽ làm chuyện đó. Có đêm, không hiểu vì lý do gì, hai tỷ muội chúng ta đã đặt cược với những người bạn chơi cùng khác rằng ai có thể đến nghĩa địa phía Tây thị trấn, sau này sẽ là đại vương, nói gì tất cả những đứa trẻ khác đều phải nghe theo. Ta vẫn còn nhớ đêm đó trăng rất tròn, tiết Thanh minh vừa qua. Trên những ngôi mộ được phủ đầy tiền vàng, bạc giấy, lấp lánh dưới ánh trăng. Phàn Tình và ta là hai người to gan nhất, là người đầu tiên bước vào nghĩa địa, nhưng theo thỏa thuận từ trước, chúng ta nhất định phải đi một mình quanh nghĩa địa một vòng mới được tính, cho nên vừa bước vào nghĩa địa, chúng ta đã chia làm hai đường, đi đến hai hướng khác nhau. Vốn dĩ ta cũng không sợ, ban ngày chúng ta thường đến đó để chơi trốn tìm, bịt mắt bắt dê, đây là nơi người lớn thương tâm than khóc, nhưng nó lại là nơi chơi đùa của bọn trẻ”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)