Tân An Quỷ Sự

Chương 293: Người có duyên

Chương Trước Chương Tiếp

“Ta đi vào xem một chút” Nghe Phàn Âm nói xong, Tưởng Tích Tích bèn cất bước đi về phía Dụ gia. Trong lúc nhất thời, nàng ta chợt quên mất bản thân tới nơi này để lánh nạn, đã không còn là nữ bổ khoái nữa mà muốn đi vào điều tra rõ ràng sự việc“Ấy, sao muội có thể tự tiện xông vào nhà người khác chứ” Phàn Âm đi theo túm nàng ta lại.

Lúc này Tưởng Tích Tích mới nhớ tới thân phận của mình, bèn xấu hổ cười vài cái rồi định bước xuống bậc thang cùng với Phàn Âm. Nhưng đúng lúc này, cửa Dụ phủ lại được mở ra, mười mấy người hầu nối đuôi nhau đi ra, mỗi người ôm một cái khay trúc trên tay. Trên khay bị phủ đầy những chấm máu nhỏ, nhìn từ xa tựa như đôi mắt xanh xanh của loài chuột.

“Đó là khay nuôi tằm, thế này chắc tất cả tằm đều bị chuột ăn hết rồi” Phàn Âm lắc đầu thở dài: “Nhưng chuột ở đâu ra mà nhiều vậy, thế mà lại có thể cắn chết tất cả tằm. Hơn nữa Dụ gia còn nuôi hơn mười con mèo lớn nữa đấy, sao mấy con chuột này dám quấy phá ở chỗ này chứ”

Đang nói một bóng người ngồi trên xe bốn bánh xuất hiện ở cửa, hắn ta nhìn chằm chằm vào cái khay nhuộm đầy máu tằm, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt toát ra vẻ đau xót.

“Vô Thương, sao không khoác quần áo rồi hãy đi ra, ban đêm gió lớn, cẩn thận cảm lạnh đấy” Phàn Tình vẫn luôn im lặng chợt nhanh nhẹn đi về phía cửa sân, ánh mắt đong đầy vẻ dịu dàng.

“Nàng cũng tới rồi à” Dụ Vô Thương cười khổ: “Xem ra toàn bộ người trong trấn đều bị chuyện của Dụ gia quấy nhiễu rồi”

“Rốt cuộc là làm sao? Tại sao đột nhiên lại có nhiều chuột đến như vậy?” Phàn Tình có hơi sốt ruột.

“Vào uống một tách trà nóng, ta từ từ kể cho nàng biết”

Nói xong, Phàn Tình bèn giúp hắn đẩy xe bốn bánh đi vào bên trong nhà, Tưởng Tích Tích cũng nắm lấy cơ hội mà lôi kéo Phàn Âm bước lên trước hai, ba bước: “Chúng ta cũng hơi khát, có thể xin một tách trà không”

***

“Hình như trước kia ta chưa từng gặp vị cô nương này thì phải” Dụ Vô Thương nhìn Tưởng Tích Tích đang uống trà, cười nhạt một tiếng.

“Nàng ta là… Ừm… Một trong mấy biểu muội xa của ta, đến trấn Đạm Thủy ở vài ngày” Phàn Tình giành nói trước.

Tưởng Tích Tích đoán trong thư Trình Mục Du đã bảo Phàn gia không tiết lộ thân phận của mình cho người khác, vì thế vội mỉm cười và gật đầu đồng ý.

“Rốt cuộc là làm sao vậy? Ta sốt ruột lắm rồi, Vô Thương, chàng mau nói chút tình hình cho ta biết đi” Phàn Tình buông ly trà xuống rồi nhíu mày hỏi.

Dụ Vô Thương vừa định nói chuyện, chợt có một người hầu đi từ ngoài cửa vào, trong tay cầm một cái bao cao tới nửa người, trong bao còn có máu loãng chảy ra.

“Thiếu gia, phải giải quyết những thi thể mèo thế nào đây ạ? Vứt đi ạ?”

Dụ Vô Thương cụp mắt, cắn môi: “Tìm một mảnh đất trên núi rồi chôn đi, dù sao chúng nó cũng giúp Dụ gia bảo vệ trạch viện nhiều năm như vậy mà”

Người hầu kia đáp một tiếng rồi xách bao xoay người định rời đi, nhưng Dụ Vô Thương chợt gọi lại ở phía sau: “Ngoại tổ mẫu thế nào rồi, có bị hoảng sợ không?”

“Lão thái thái đang ngủ, vẫn chưa tỉnh ạ, công tử yên tâm đi”

Phàn Tình đứng dậy khỏi ghế, đôi mắt hoa đào trợn tròn: “Nhiều mèo như vậy mà chết hết toàn bộ luôn ư?”

“Đêm nay, lão nô gác đêm nghe thấy tiếng động bất thường trong phòng tằm, bèn xách đèn vào kiểm tra, nhưng còn chưa đi tới cửa, đã phát hiện hơn mười con mèo Dụ gia nuôi đã chết hết ở cạnh cửa, con nào cũng bị cắn đứt cổ. Sau khi vào trong phòng, nương theo ánh đèn, ông ta thấy phòng tằm nào cũng chi chít chuột đang điên cuồng cắn nuốt tằm. Nhưng kì lạ hơn là, sau khi thấy ông ta tiến vào, đám súc sinh này chẳng những không sợ người, mà còn chạy thẳng về phía ông ta rồi cắn đứt mũi của lão nô đó”

Phàn Tình sợ hãi xoa cánh tay: “Nhiều chuột như vậy ư, thật ghê tởm”

“Vậy những con chuột đó bị đuổi đi thế nào?” Phàn Âm lại bình tĩnh hơn tỷ tỷ của mình.

“Chuyện này càng kì lạ hơn nữa, theo lời lão nô kia nói, lúc ông ta ôm khuôn mặt máu thịt lẫn lộn chạy về phía nội viện, mấy con chuột kia cũng đuổi theo phía sau, chúng nó đuổi điên cuồng giống như thủy triều vậy. Nhưng đột nhiên, dường như chúng nó có mệnh lệnh gì đó mà đứng thẳng hai chân, lỗ tai dựng thẳng, sau đó cả đàn đều rút hết, một lát sau đã chẳng còn thấy bóng dáng của con chuột nào trong sân nữa”

Tưởng Tích Tích chớp mắt: Không phải cảnh tượng này giống hệt như mình gặp phải sao? Xem ra mỗi lần đám chuột này tấn công đều là bị thứ gì đó sai khiến, nhưng thứ này là gì chứ? Ma tằm ư?

“Liệu có phải là ma tằm không?”

Lập tức có người giúp nàng ta nói ra suy nghĩ trong lòng. Phàn Tình chạy đến đến bên cạnh Dụ Vô Thương, không coi ai ra gì mà kéo tay hắn ta, nàng ta tựa như một con chim nhỏ bị hoảng sợ, rất cần người khác an ủi.

Hiển nhiên Dụ Vô Thương cũng bị vẻ yếu đuối này chạm đến đáy lòng, hắn vỗ nhẹ mấy cái lên mu bàn tay của Phàn Tình, dù mặt mày tái nhợt nhưng vẫn gượng cười: “Nàng đừng sợ, ma tằm chỉ là truyền thuyết mà thôi, một truyền mười, mười truyền trăm nên càng ngày càng quái quỷ hơn. Ta nghĩ lão nô này đã bị dọa tới mơ hồ rồi, nên lúc nói chuyện không còn tỉnh táo nữa. Nàng đừng lo lắng, dù bây giờ có nạn chuột, chúng ta cũng có biện pháp đối phó thôi, chắc chắn sẽ không xảy ra dịch bệnh lớn như mười mấy năm trước đâu”

Lúc ra khỏi Dụ gia đã là canh hai, Tưởng Tích Tích và Phàn Âm bước trên con đường đá, phát ra tiếng ‘cộp cộp’ giòn vang.

“Sao Phàn Tình tỷ không đi cùng chúng ta vậy?” Nàng ta nhìn chằm chằm vào cái bóng của mình, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ Dụ Vô Thương nhìn Phàn Tình, ánh mắt hắn ta tràn ngập yêu thương nhưng lại trong sáng như một đầm nước tĩnh lặng, nhìn thẳng nhưng không có chút khinh nhờn nào.

Nhưng mà, hắn ta xem nàng ta là bảo vật quý giá, nàng ta lại chà đạp chân tình của hắn ta xuống bùn.

Phàn Âm mím môi cười: “Muội không nhìn ra à, hai người bọn họ có mối quan hệ đó đó” Nàng ta chụm mười ngón tay lại: “Người trong trấn đều biết”

“Vậy tỷ ấy ở lại Dụ gia làm gì, dù sao cũng chưa lập gia đình, cả đêm không về cũng không tốt” Tưởng Tích Tích cúi đầu nhìn chằm chằm xuống giày.

“Bởi vì nhà trai là Dụ công tử nên mới không truyền ra lời đồn nhảm nào. Muội cũng thấy đó, hắn là người không có chân, có thể làm được gì chứ. Vậy nên hai người bọn họ ở cùng một chỗ, là Phàn Tình tâm sự, đọc sách với hắn cả đêm thôi, muội cũng đừng suy nghĩ nhiều”

Phàn Âm nói lời này rất thản nhiên, hoàn toàn không có ý châm chọc nào, nhưng Tưởng Tích Tích nghe lại rất không thoải mái trong lòng: Dụ Vô Thương không truyền ra được lời đồn đại với bất kì nữ nhân nào, đây là sự thật mà người trấn Đạm Thủy đã ngầm thừa nhận. Nhưng có đôi khi, những chuyện quen thuộc này lại càng khiến người khác tổn thương hơn. Trong tiềm thức của mọi người, hắn ta là một nam nhân nhưng không tính là nam nhân. Đối với người bên ngoài mà nói, chuyện này chỉ là một sự thật đã được công nhận, nhưng đối với người trong cuộc, có lẽ nó giống như một con dao đã cùn, dù không cắt được ra máu, nhưng mài trong lòng cũng đau đớn như vậy thôi.

Thế nhưng hắn ta vẫn chấp nhận, biến những kì thị bẩm sinh này thành một nụ cười nhạt luôn nở trên miệng.

“Lần trước tỷ nói, loài hoa Mạn Đà La chỉ nở rộ khi gặp người có duyên, mà cả trấn Đạm Thủy chỉ có một mình Dụ công tử có thể hái nó xuống, lời này là có ý gì?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)