Tân An Quỷ Sự

Chương 292: Dịch bệnh

Chương Trước Chương Tiếp

Phàn Tình tức giận quở trách: “Bao giờ chàng mới có chút tiền đồ đây, cả ngày chỉ biết lấy tiền của ta thôi. Tuy hắn ta cũng không làm gì ta, nhưng ngày nào cũng ngắm hoa uống trà với một tên tàn phế, thật chẳng có gì thú vị cả”“Ôi chao, bà cô của ta ơi, nàng đừng nói bản thân vô tội như vậy chứ. Nhìn cái vòng trên tay nàng đi, chói đến mức ta không mở nổi mắt luôn đấy. Hắn ta mua cho nàng nhỉ, nếu không muốn nàng đừng đòi”

“Không phải vì hai chúng ta à, nếu không tiết kiệm chút tiền riêng, chỉ dựa vào mấy đồng tiền mà cha chàng giết heo kiếm được kia, khi nào chàng mới dành dụm đủ tiền để cưới ta? Ngược lại là chàng đó, không cảm kích thì thôi, còn nói móc ta, đúng là không biết tốt xấu”

“Được rồi được rồi, Tình Nhi ngoan, ta biết sai rồi, thơm một cái, đừng tức giận nha”

Tưởng Tích Tích thò nửa đầu ra bên ngoài. Đúng như nàng ta đoán, người nói chuyện với Phàn Tình chính là Vương Ngộ Thần, bây giờ hai người như bị dây thừng trói lại một chỗ vậy, dây dưa khó tách rời.

Trái tim nàng ta như bị người ta ném từ trên cao xuống, nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, làm sao cũng không thể chạm đất được. Trong lúc giật mình, nàng ta nhớ tới ánh mắt của Dụ Vô Thương nhìn Vương Ngộ Thần trước điện Tằm Thần, có lẽ là hắn ta cũng nghi ngờ quan hệ giữa Phàn Tình và Vương Ngộ Thần. Nhưng tại sao hắn ta vẫn không có hành động nào? Chẳng lẽ hắn ta cảm thấy bản thân không xứng với Phàn Tình, cho nên ngay cả quyền chất vấn cũng không xứng có sao?

Một cơn gió đêm thổi qua, con mèo trắng trong ngực ngẩng cổ lên rồi dùng sức ngửi vài hơi trong không khí, sau đó đột nhiên giãy ra khỏi ngực Tưởng Tích Tích, thân thể nhẹ nhàng rơi xuống phiến đá trên đường, xông về phía bóng đêm tối đen như mực, bóng dáng màu trắng rất nhanh đã ẩn núp trong màn đêm.

Cũng may hai người ngoài cửa đang thân mật, hoàn toàn không phát hiện con mèo trắng chạy lướt qua mình. Tưởng Tích Tích thở phào một hơi, vừa định quay về sân đột nhiên có tiếng bước chân vụn vặt truyền vào tai, bước chân rất nhẹ, nhưng lại rất nhanh, dày đặc giẫm lên con đường đá đọng nước, cách đó không xa mà chạy về phía bên này.

Cái gì vậy? Chắc chắn không phải tiếng chân của con người, ngược lại càng giống một loài động vật có thân hình cường tráng nào đó hơn.

Tưởng Tích Tích nhìn vào đầu hẻm bên kia, bên đó rất tối, vật nhỏ kia ẩn núp trong bóng tối, phát ra tiếng động sột soạt, cả đàn chạy theo đường chính. Nàng ta híp mắt lại, nín thở nhìn về phía bóng tối đen ngòm, bỗng nhiên có một vài chấm xanh bay ra, trong bóng đêm càng trở nên vô cùng chói mắt, khiến lòng của nàng ta cũng nhoi nhói.

“Này, Vương Ngộ Thần, hình như bên kia có thứ gì đó” Cuối cùng Phàn Tình cũng cảm thấy có gì đó bất thường, nàng ta đẩy nam nhân đang quấn trên người mình ra, ngón tay nhọn chỉ về phía đường chính.

Thế nhưng, trong khoảnh khắc Vương Ngộ Thần quay đầu lại, những tiếng bước chân vụn vặt kia đã dần đi xa, biến mất trong màn đêm dài của trấn Đạm Thủy.

“Cái gì? Ta không thấy gì hết” Trong âm thanh của Vương Ngộ Thần còn mang theo vẻ chưa thỏa mãn, hắn vừa định ôm Phàn Tình vào ngực một lần nữa lại bị nàng ta đẩy ra.

“Thôi, đột nhiên ta thấy rối loạn trong lòng quá, chàng đi nhanh đi, lát nữa bị mẹ ta phát hiện là không hay đâu”

Vương Ngộ Thần không lay chuyển được nàng ta nên chỉ đành hậm hực rời đi. Thấy hắn ta một mình rời đi, Tưởng Tích Tích mới chợt phản ứng lại mà vội đi về phía phòng mình. Nhưng nàng ta đi quá muộn, phía sau “kẽo kẹt” một tiếng, Phàn Tình đã đẩy cửa đi vào. Tưởng Tích Tích thầm kêu không hay rồi, sau đó nhanh trí xoay người, giả vờ như mình vừa đi từ trong phòng ra.

“Ối” Phàn Tình bị nàng ta dọa sợ: “Hơn nửa đêm rồi mà còn đứng ở đây như cái cọc gỗ, muốn hù dọa ai vậy hả”

“Ta… nghe thấy vài tiếng động nên đi ra xem thử”

“Cô cũng nghe thấy à?” Khuôn mặt của Phàn Tình như ẩn như hiện trong bóng đêm, lớp trang điểm trên mặt nàng ta có hơi mơ hồ, bên mắt còn kẻ hai đường màu đen, đôi mắt hoa đào to đến dọa người, cằm cũng rất nhọn, lại hơi vểnh lên phía trước, giống như, giống như một con chuột vậy.

Tưởng Tích Tích rùng mình một cái: “Chắc là nghe nhầm thôi, ta về phòng trước nhé”

“Tưởng cô nương” Phàn Tình chặn ở phía trước rồi nhìn thẳng vào nàng ta. Trong giây phút tiếp theo, Tưởng Tích Tích suýt nữa cho rằng trong mắt nàng ta lóe ra ánh huỳnh quang, nhưng nàng ta lại chỉ cười một tiếng, vươn tay vỗ vài cái lên vai Tưởng Tích Tích: “Gió lớn, cô nghỉ ngơi sớm một chút”

Tưởng Tích Tích không hiểu được hàm ý trong nụ cười của nàng ta, vừa định xoay người lại chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền tới từ con ngõ nhỏ. Ngay sau đó, vài ngọn đèn màu vàng nhẹ nhàng lóe qua khe cửa.

Phàn Tình chạy đến cạnh cửa rồi hô về phía ngõ nhỏ: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Mấy người chạy tới đã đi xa, nhưng âm thanh của bọn họ vẫn bị gió đêm thổi vào tai Tưởng Tích Tích: “Ma tằm, ma tằm xuất hiện”

***

Trước cửa Dụ gia bị người dân trong trấn vây quanh hết lớp vòng này đến vòng khác, Tưởng Tích Tích đi theo tỷ muội Phàn thị rẽ trái rẽ phải ở vòng ngoài, thật sự không thể tìm được cơ hội chen vào. Cũng may Phàn Tình nhìn thấy một lão nô của Dụ gia đi ra, vội vàng tiến lên kéo ông ta lại: “Thích thúc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Thích thúc thấy là Phàn Tình, bèn cau mày than thở vài tiếng rồi xoa tay lắc đầu nói: “Chết hết rồi, giống như mười sáu năm trước vậy”

“Cái gì mà chết hết rồi?” Tưởng Tích Tích thấy sắc mặt mọi người nặng nề, không nhịn được mà nói xen vào.

Phàn Âm kéo nàng ta sang một bên, đè giọng xuống nhỏ: “Muội là người ở xứ khác nên không biết, mười sáu năm trước, trấn Đạm Thủy từng bộc phát một đợt dịch bệnh. Khởi nguồn của dịch bệnh là bắt đầu từ cái chết của con tằm, đầu tiên là tằm, sau đó chính là người. Lúc ấy, không có một hộ nào thoát được tai nạn này, nhà nào cũng có tang lễ, ngay cả mấy đứa trẻ chơi đùa ở đầu đường cũng không thấy nữa, cổng thành cũng bị tắc nghẽn vì vận chuyển quan tài. Khi đó, lời đồn Bạch y nhân câu hồn được truyền khắp trần Đạm Thủy, cứ vừa đến buổi tối là người dân trong trấn lại gõ đồng thiết để xua ma quỷ, âm thanh vang tới chín tầng mây. Nhưng dù sao lời đồn cũng chỉ là lời đồn thôi, tuy bị truyền rất quỷ quái, nhưng chẳng có ai gặp được Bạch y nhân kia cả, mọi người chỉ nói người đó là ma tằm, nhưng rốt cuộc ma tằm là gì, là bệnh, là chuột, hay là thứ gì khác, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả”

“Nhưng tỷ cũng nói chuột ăn tằm mà, đây là một chuyện hết sức bình thường, tại sao tối nay mọi người lại căng thẳng thế?”

Phàn Âm lặng lẽ lắc đầu: “Bởi vì đây là Dụ gia đó, Dụ gia là một nhà nuôi tằm rất giàu có, chỉ riêng phòng nuôi tằm đã có hơn mười gian, nếu tất cả tằm trong nhà đều chết hết, muội cảm thấy mấy con chuột có thể làm ra được sao?”

Tưởng Tích Tích sững sờ, lập tức nghĩ đến tiếng bước chân dày đặc mà mình nghe thấy khi nãy: Chẳng lẽ những tiếng động vừa nãy là do chuột phát ra ư? Nhưng tiếng động của chuột rất nhỏ, dù đi trên con đường có nước đọng cũng không thể tạo ra tiếng động lớn như vậy được, trừ phi… Trừ phi số lượng của chúng vô cùng khủng khiếp, một đàn cực lớn mới có thể phát ra âm thanh như vậy, mới có thể cắn chết toàn bộ tằm của Dụ gia.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)