Tân An Quỷ Sự

Chương 291: Hoa mạn đà la

Chương Trước Chương Tiếp

Tưởng Tích Tích nhìn chăm chú vào góc nghiêng của Dụ Vô Thương, bên trên đôi mắt sáng là hàng lông mày thanh tú, mũi thẳng như ngọc, nếu không bị tàn tật, thật không biết một công tử dịu dàng như vậy sẽ cướp mất trái tim của biết bao thiếu nữ đây“Chân của hắn ta bị thương như thế nào vậy?”

“Bị thương? Không có, sinh ra đã vậy rồi nên mới được gọi là Vô Thương, hy vọng hắn có thể bình an cả đời, không gặp trắc trở nào nữa”

Sinh ra đã không có hai chân sao?

Trong lòng Tưởng Tích Tích chợt dâng lên cảm xúc phức tạp. Một mặt, nàng ta vô cùng thương cảm thay hắn ta. Từ lúc sinh ra, có lẽ hắn ta không chỉ thiếu một đôi chân, mà càng nhiều hơn là một tâm hồn cần mài giũa, thờ ơ, chế giễu, không cam lòng, đau khổ. Không biết hắn ta đã tiêu hóa những điều này như thế nào, cắn răng nuốt máu ra sao mới có thể luyện ra được dáng vẻ bình thản không sợ hãi như hiện tại. Mặt khác, trong lòng nàng ta lại có một loại cảm giác như trút được gánh nặng. Trên đời này đâu chỉ có một mình nàng ta đáng thương, so với sự tự giày vò lâu dài kia, dường như nó đã không còn đáng kể nữa. Nhưng sau khi thoải mái qua đi, nàng ta lại càng thấy thông cảm hơn với vị Dụ công tử này. Vậy nên ánh mắt của nàng ta vẫn luôn lưu luyến trên người hắn ta, rất lâu cũng không muốn rời đi.

Đột nhiên, tiếng trống vang lên bốn phía, từ thong thả đến dồn dập, Phàn Âm vỗ cánh tay nàng ta: “Bắt đầu dâng hoa tằm rồi, muội nhìn xem, có nhận ra cô nương dâng hoa kia không?”

Tưởng Tích Tích nheo mắt lại, thấy cánh cửa phía sau tượng Tằm Thần mở ra, một nữ nhân yểu điệu đi ra. Nàng ta mặc quần áo ngũ sắc, mái tóc đen nhánh không buộc lại mà xõa trên lưng như tơ lụa. Nàng ta ra khỏi cửa, trên tay cầm một đóa hoa trắng óng ánh.

“Kia là… Phàn Tình?”

Tưởng Tích Tích suýt nữa không nhận ra, trên mặt Phàn Tình được trang điểm vô cùng lố lăng, nhưng không biết tại sao, chút son phấn rườm rà này lại không có vẻ gì không ăn nhập với gương mặt của nàng ta. Nàng ta đã xinh đẹp sẵn, cằm vừa nhọn vừa cong, đóa tằm trước mặt khiến nụ cười của nàng ta tựa như một đóa hoa đào nở rộ, mà đương nhiên hoa đào sẽ càng làm nổi bật lớp trang điểm đậm. Vậy nên, nàng ta không dâng hoa ai dâng đây.

Nhưng mà…

Tưởng Tích Tích chậm rãi quay đầu lại nhìn Phàn Âm. Rõ ràng dáng vẻ của nàng ta và Phàn Tình giống hệt nhau, tại sao lại bị người trong trấn lãng quên nhỉ. Ngay cả chính nàng ta, khi nhìn thấy bọn họ xuất hiện cùng một lúc, cũng có thể nhận ra sự khác biệt rõ ràng giữa hai người, một người xinh đẹp sáng sủa, một người tự nhiên nhưng ảm đạm. Cũng giống với đạo lý nếu ánh trăng quá sáng ngôi sao sẽ biến mất trên bầu trời đêm, không phải không đẹp, mà là bị che lấp bởi sự nổi bật của người khác.

“Hôm nay tỷ tỷ múa đẹp quá” Phàn Âm hâm mộ nhìn vũ đạo uyển chuyển của Phàn Tình: “Từ nhỏ tỷ ấy đã giỏi ca múa, còn ta kém xa, tay cứng chân đơ. Mẹ thường nói mặc dù dáng vẻ của hai chúng ta giống nhau, nhưng những mặt khác chẳng có chút tương tự nào”

Phải rồi, từ nhỏ đã không được xem trọng, thảo nào tính cách lại khác biệt lớn như vậy. Tưởng Tích Tích thầm nhủ, sau đó lại chuyển tầm mắt tới đại điện.

Phàn Tình đã múa xong, hiện tại nàng ta đang chân trần đứng trước tượng Tằm Thần, nhẹ nhàng đặt đóa hoa trắng gần như trong suốt lên bàn tay trái của Tằm Thần. Đóa hoa đung đưa theo gió, cánh hoa dài, lõi hoa lộ ra từ trong nhụy, tựa như tơ trắng được tằm phun ra vậy.

“Đây là loại hoa gì, sao lại kì lạ thế?”

“Hoa Mạn Đà La, một loại hoa chỉ nở trên mộ”

“Hoa Mạn Đà La” Tưởng Tích Tích lặp lại một lần: “Mặc dù sinh trưởng trên mồ mả, nhưng cũng đâu phải rất khó hái, tại sao chỉ có Dụ công tử mới hái được?”

“Truyền thuyết kể rằng, chỉ khi nào hoa Mạn Đà La gặp được người có duyên mới mọc ra trên mộ, người khác muốn thấy một lần thật sự khó như lên trời. Tuy trông nó kì lạ, cánh hoa giống như móng rồng, nhưng muội nhìn lõi hoa của nó đi, giống hệt như sợi tơ được tằm phun ra vậy đó. Vậy nên, hàng năm chỉ cần hoa Mạn Đà La vừa xuất hiện, hiển nhiên những loài hoa khác đều không thể sánh được” Phàn Âm lẩm bẩm nói.

“Người có duyên ư, tại sao Dụ công tử lại là người có duyên của nó?”

Phàn Âm vừa định trả lời, đột nhiên trước điện Tằm Thần truyền đến tiếng cổ vũ. Hóa ra Phàn Tình đã dâng hoa xong, đang thản nhiên hành lễ về phía đám người. Tưởng Tích Tích nhìn chằm chằm người đàn ông lớn tiếng cổ vũ kia. Nàng ta nhận ra hắn ta. Hắn ta chính là người không kịp mặc quần áo trốn sau cánh cửa ngày hôm qua. Hóa ra hắn ta lại là người tình của Phàn Tình. Nhưng mà, nhìn phản ứng của Phàn Tình ngày hôm qua, dường như nàng ta không muốn người khác biết quan hệ giữa hai người.

“Hắn ta là ai?”

“Hắn ta?” Phàn Âm nhìn theo ánh mắt của nàng ta: “Hắn ta tên là Vương Ngộ Thần, là con trai của Vương đồ tể, nhìn thông minh vậy thôi chứ trong đầu chẳng có gì đâu” Phàn Âm chỉ vào đầu của mình.

Xem ra nàng ta cũng không biết quan hệ giữa Phàn Tình và Vương Ngộ Thần, Tưởng Tích Tích âm thầm suy nghĩ, vừa định thu ánh mắt lại phát hiện Dụ Vô Thương cũng đang nhìn chằm chằm hắn ta. Vương Ngộ Thần đang vỗ tay, ánh mắt hai người chạm vào nhau giữa không trung, dường như bên trong đầy mùi thuốc súng mà người bên ngoài không thể phát hiện được. Một lát sau, Dụ Vô Thương cười nhạt một tiếng, kết thúc trận đấu vô hình này. Hắn ta quay đầu đi, nhẹ nhàng vỗ tay cho bóng dáng thướt tha trên điện, quạt lông vũ được đặt giữa hai ngón tay, gió thổi ra khiến tóc hắn ta trở nên rối loạn.

Chắc hắn cũng thích Phàn Tình nhỉ.

Tưởng Tích Tích đang đến tuổi tình cảm hỗn loạn nên rất nhạy cảm với loại chuyện này, hơn nữa nàng ta đã có lòng thương cảm dành cho Dụ Vô Thương từ trước, vậy nên càng thầm thương xót hơn, mãi mà không thể tiêu tan được. Đến tận buổi tối, lúc nằm trên giường, dáng vẻ thản nhiên, không tranh giành của Dụ Vô Thương vẫn quanh quẩn trong đầu nàng ta. Trái tim nàng ta như bị cắt ra một vết nứt, tựa như cả đời cũng không thể vá nó lại như cũ.

Bóng trắng lướt qua cửa sổ khiến Tưởng Tích Tích sợ hãi ngồi thẳng người. Sau khi thấy rõ người vừa xuất hiện, nàng ta thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn vội dậy khỏi giường: “Meo meo, sao mi lại tới nữa vậy, hôm nay không có chuột đâu nên mi đi nhanh đi, lát nữa bị họ nhìn thấy lại ầm ĩ lên mất”

Mèo trắng không để ý tới nàng ta, cơ thể dán vào cửa sổ rồi nằm ngửa ra, lộ ra cái bụng mềm mại. Tưởng Tích Tích bất đắc dĩ, đành phải đẩy cửa đi ra ngoài rồi ôm lấy nó, sau đó vội đi ra ngoài sân: “Không phải ta lấy oán báo ơn, nhưng đang sống ở nơi đất khách quê người, dù sao ta cũng phải tuân thủ quy củ của người ta, không thể mang đến phiền phức được. Lần sau ta nhất định sẽ mua thịt cho mi ăn, lần này mi ngoan ngoãn rời đi nhé, đừng làm khó ta mà”

Nàng ta vừa nói vừa đi tới cửa, vừa hé ra được một khe hở, chợt nghe thấy tiếng đối thoại của hai người truyền tới, nàng ta lập tức bị dọa cho nhảy dựng, vội ôm chặt lấy mèo trắng.

“Hôm nay ánh mắt của hắn ta như mọc trên người nàng vậy, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”

“Ôi, ăn gì chứ? Hay là ngày mai ta sẽ nói rõ ràng với hắn ta, bảo hắn ta đừng quấn lấy ta nữa”

“Đừng nói, ta còn phải trả nợ mười lượng bạc nữa, không có thần tài ta biết tìm ai?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)