Cho đến ngày hôm sau, Tưởng Tích Tích ngồi bên bàn ăn sáng với ba mẹ con, Phàn Tình vẫn cúi gằm mặt xuống, phớt lờ nàng taMặc dù chuyện hôm qua không liên quan đến mình, nhưng ở nhờ nhà người ta, sao Tưởng Tích Tích có thể gây ra tranh chấp được nên nàng ta không thể không cười lấy lòng: “Phàn Tình tỷ, tỷ đừng tức giận nữa, sau này ta gặp mèo sẽ đuổi nó ngay lập tức, tuyệt không cho chúng vào trong sân nữa”
Phàn Tình vẫn cúi đầu ăn cháo, không hề để ý đến Tưởng Tích Tích. Phàn Âm lại đi tới ngồi xuống, bưng một đĩa rau ngâm đến trước mặt nàng ta: “Muội đừng tự trách nữa, nếu không phải do con mèo đó thấy trong sân có chuột cũng sẽ không đến. Mau ăn đi, ăn xong rồi ta sẽ đưa muội đến một chỗ hay”
Phàn phu nhân cũng đi tới: “Chân của Tưởng cô nương vẫn chưa khỏi, đừng để nàng ấy đi khắp nơi”
Tưởng Tích Tích đang cảm thấy trong nhà ngột ngạt, bèn vội vàng tiếp lời: “Không sao, chút vết thương như thế này không đáng ngại. Từ nhỏ ta đã luyện võ, không biết đã từng có bao nhiêu vết thương nghiêm trọng hơn thế này đâu, phu nhân cứ yên tâm đi”
Phàn phu nhân mỉm cười: “Chuyện náo nhiệt hôm nay đáng để xem, chỗ khác không có đâu, muốn xem cũng không xem được”
“Rốt cuộc là gì vậy?”
“Bái Tằm Thần”
Đến khi đi đến chân núi Thanh Luân, Tưởng Tích Tích mới hiểu ra rốt cuộc “bái Tằm Thần” là thế nào. Tương truyền, ngày mười sáu tháng ba là ngày sinh của Tằm Thần, để tưởng nhớ vị thần tiên đã mang lại cuộc sống ấm no cho dân chúng đất Thục, người dân sẽ tổ chức liên tiếp nửa tháng mừng sinh thần cho Tằm Thần. Bởi vậy, nửa sau tháng ba cũng được gọi là tháng Tằm. Còn hôm nay tặng hoa chính là mở đầu của tháng Tằm.
Sau khi kén tằm được thu hoạch, người nuôi tằm lấy rượu thịt để cúng tế cảm tạ Tằm Thần. Cúng tế xong, cô nương xinh đẹp nhất sẽ dâng hoa tằm lên tượng Tằm Thần, cầu xin Tằm Thần phù hộ cho tằm trong năm tới.
“Vậy nên, hôm qua các tỷ ra ngoài cả buổi chiều là để thu thập hoa tươi sao?”
Phàn Âm gật đầu: “Nhà nào trong trấn Đạm Thủy cũng đều phải chuẩn bị hoa tằm, nếu hoa nhà nào được chọn sẽ vinh dự vô thượng. Trong năm tới, tằm của nhà đó sẽ được Tằm Thần chăm sóc. Mặc dù nhà chúng ta không nuôi tằm nhưng cũng rất coi trọng việc chuẩn bị hoa tằm. Dù gì có ai không vui khi dâng hoa lên thần chứ?”
“Ra là vậy” Tưởng Tích Tích vò đầu: “Nhưng sao nhà tỷ lại không nuôi tằm vậy?”
Phàn Tình thở dài: “Muội cũng nhìn thấy rồi đấy, ta và tỷ ta đều sợ mèo, nhưng không có mèo không thể nuôi tằm”
“Không có mèo không thể nuôi tằm sao?”
Phàn Âm đảo mắt, kề bên tai Tưởng Tích Tích nói thầm: “Muội biết Ma tằm không?”
Tưởng Tích Tích kinh ngạc: “Ma tằm?”
Phàn Âm vội vàng che miệng nàng ta lại: “Nói nhỏ một chút, tháng Tằm nói Ma tằm không may mắn”
“Ờ, nhưng rốt cuộc nó là gì?”
Phàn Âm kéo Tưởng Tích Tích sang một bên, tránh khỏi nhóm người nhốn nháo bên cạnh: “Mỗi năm trước khi đến tháng Tằm, người nuôi tằm đều sẽ quét dọn sạch sẽ phòng nuôi tằm. Có nhiều cách lắm, một là vẽ một cái cung trước cửa bằng nước vôi, mặt sau của cái cung hướng ra ngoài và thêm ba mũi tên đang chờ bắn. Như vậy Ma tằm sẽ không dám vào từ cửa sổ. Hai là có thể treo một cái nong tằm rỗng trong phòng nuôi tằm, giữa cái nong tằm dán một tờ giấy đỏ hình vuông nghiêng. Nhổ một cái mầm đậu tằm và lúa mạch non rồi dùng giấy đỏ bọc lại, rồi lấy dây thừng buộc một cái lưỡi liềm không cán vào. Sau khi tằm lên né, để ba vật này lên né tằm có thể xua đuổi tà ma. Ba là người nuôi tằm cho rằng cành đào có tác dụng trừ tà mạnh nhất, trong toàn bộ hoạt động nuôi tằm, đặt trong phòng nuôi tằm cũng có thể trừ tà”
“Rắc rối như vậy sao, vậy Ma tằm rốt cuộc là thứ gì? Có liên quan gì đến chuyện các tỷ sợ mèo?” Tưởng Tích Tích lắc đầu thở dài.
Phàn Âm mỉm cười: “Muội muội, muội đúng là vội vàng, ta còn chưa nói xong mà muội đã không chờ được rồi. Mặc dù mọi người vẫn đang dùng ba cách trên nhưng đó cũng không phải là cách chủ yếu, nếu thật sự muốn loại bỏ Ma tằm phải mời mèo tằm”
“Mèo tằm?”
“Quét dọn sạch sẽ phòng nuôi tằm xong, việc đầu tiên người nuôi tằm làm chính là mời mèo tằm, người nuôi tằm thích đến miếu hội mời mèo tằm. Họ cho rằng mèo tằm trên miếu hội được các vị thần cảm ứng nên càng linh nghiệm hơn, không chỉ có thể tránh chuột, mà còn có thể xua đuổi ác khí. Mèo tằm được nặn bằng đất sét, đặt trong một góc yên tĩnh. Giấy in hình mèo tằm ngũ sắc dán trên tường, có cái còn dán dưới nong tằm, để xua đuổi chuột. Đương nhiên, cách tốt nhất là nuôi vài con mèo thật, như vậy chuột sẽ không dám tới”
“Chờ một chút, vậy ma tằm là chỉ chuột sao?”
Phàn Âm lắc đầu: “Cũng đúng, nhưng cũng không hẳn”
“Tại sao lại… không hẳn?”
“Chuột đương nhiên là mối nguy hại nhất với tằm, nếu không phòng, chúng sẽ ăn hết ấu trùng tằm. Vậy nên nhà nào ở đây cũng đều nuôi mèo. Hơn nữa còn chăm sóc chúng rất tốt, con nào cũng bóng loáng và to mập. Nhưng nếu nói Ma tằm là chuột hình như không đúng, nó không cụ thể như vậy. Muội nghĩ đi, nếu thật sự là chuột sao lại cần trừ tà và cúng tế, những thứ này đều dùng để đối phó với yêu dị, chẳng có tác dụng gì với chúng cả. Nhưng cách trừ Ma tằm lại được lưu truyền lại, có thể thấy, lão tổ tông cũng biết thứ này khó đối phó”
Tưởng Tích Tích im lặng, nàng ta nhìn đám đông nhộn nhịp trước mặt, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện lạ mình gặp phải ở trong miếu hôm qua: Những con chuột đó vốn muốn tấn công mình, nhưng đồng thời lại như nghe thấy chỉ lệnh nào đó mà bắt đầu tấn công tượng Tằm Thần. Tại sao vậy, chúng chỉ là chuột thôi mà, làm sao có thể nhất quán trong hành động với mục tiêu rõ ràng như vậy?
“Này, không phải muội bị dọa sợ rồi chứ?” Phàn Âm dịu dàng ôm vai nàng ta: “Đồ ngốc, những điều này đều là truyền thuyết, theo thời gian thì truyền thuyết sẽ trở thành truyền thống. Mọi người đều biết là giả nhưng chẳng có ai tìm hiểu sự thật trong đó, chẳng qua cũng chỉ kiêng kỵ một chút mà thôi” Nàng ta nhìn ra xa, thấy trước miếu Tằm Thần càng ngày càng nhiều người, bèn vội vàng kéo tay Tưởng Tích Tích đi về phía trước: “Chúng ta phải nhanh lên, không là không được thấy dâng hoa tằm đâu”
Phàn Âm và Tưởng Tích Tích vẫn giành được chỗ tốt nhất, trên sườn núi đối diện với đại điện miếu Tằm Thần. Từ góc độ này, họ có thể nhìn thấy cả quá trình cúng tế một cách rõ ràng.
Pho tượng Tằm Thần vẫn như cũ, chẳng qua, có người quàng một mảnh lụa đỏ sau lưng ngài, trông ngài càng hân hoan hơn. Trên bàn trước pho tượng cũng bày lư hương cúng tế, còn có cả điểm tâm hoa quả đầy một bàn, không hề khác những đồ cúng tế khác.
“Năm nay hoa của ai được chọn vậy?” Tưởng Tích Tích nhớ đến bó hoa hôm qua được Phàn Tình ôm trong lòng, biết được hoa nhà họ Phàn không được chọn.
Phàn Âm hất cằm về phía trước: “Không có gì hồi hộp, vẫn là thiếu gia Dụ Vô Thương của Dụ gia”
Vô Thương, tên này cũng khá lạ, Tưởng Tích Tích nghĩ thầm. Nàng ta nhìn về phía trước, nhìn thấy một thiếu niên gầy gò ngồi trước đại điện, tay phe phẩy quạt hương bồ lặng lẽ nhìn tượng Tằm Thần.
Những người bên cạnh đều đứng, chỉ một mình hắn ta ngồi ngay ngắn trước điện. Không phải bởi hoa của hắn ta được chọn, cũng không phải Dụ gia là nhà giàu trong trấn Đạm Thủy, mà bởi vì hắn ta không có chân.
Dụ Vô Thương ngồi trên một chiếc xe bốn bánh làm bằng tre, phần dưới của chiếc áo choàng không có chỗ dựa nên bị gió thổi bay lên, khiến cả người hắn ta như đang ngồi trên mây.