Thấy vậy, Phàn Tình xoa xoa cánh tay và nghiêng người về phía Tưởng Tích Tích: “Thật ghê tởm, có phải cô cũng bị dọa sợ không?”Tưởng Tích Tích nhíu mày, không phải nàng ta bị mèo dọa sợ mà lúc con mèo đó nhảy lên chân đã chạm vào vết thương lúc nãy bị chuột cắn. Nàng ta ngồi xổm xuống, nhìn vết thương rỉ ra máu, không khỏi hít một hơi lạnh.
“Chân cô bị sao vậy?”
“Vừa nãy ở trong miếu bị chuột cắn một cái, không sao đâu”
Trông Phàn Tình căng thẳng hơn nàng ta nhiều, Phàn Tình dìu Tưởng Tích Tích: “Sao lại không nói sớm, bị chuột cắn cũng có thể là chuyện lớn chuyện nhỏ, không kịp thời xử lý sẽ rất nghiêm trọng”
Tưởng Tích Tích đang muốn hỏi thêm, thấy Phàn Tình vẫy tay với một bóng dáng giống hệt nàng ta ở phía trước: “Phàn Âm, mau tới đây, giúp tỷ dìu nàng ấy về”
***
Tưởng Tích Tích ngồi trên giường, máu và mủ trong vết thương đã được nặn ra. Phàn phu nhân cầm một cái lọ bạch ngọc nhỏ tới, lấy một ít thuốc mỡ màu vàng nhạt từ bên trong ra rồi cẩn thận bôi lên vết thương. Mùi thuốc đắng tanh xộc thẳng vào mũi Tưởng Tích Tích, khiến nàng ta nhớ đến một người, một cảm giác yên tâm từ lâu không thấy chợt dâng lên trong lòng.
Phàn phu nhân ngẩng đầu nhìn hai đứa con gái đứng nhìn bên cạnh: “Không sao, chỉ là vết thương ngoài da, bôi thuốc và nghỉ ngơi vài ngày là khỏi” Thấy hai nàng vẫn nhíu mày, bà lại nói thêm: “Bệnh đó đã biến mất mười mấy năm nay rồi, đã mất gốc từ lâu, các con đừng lo lắng?”
“Bệnh? Bệnh gì vậy?” Tưởng Tích Tích nghi hoặc hỏi.
Phàn phu nhân nhẹ nhàng vỗ lên vai nàng ta: “Huynh trưởng không nói với cô nương sao? Chính bởi trận dịch bệnh đó mà lão gia nhà ta mới quen biết hắn đấy”
Tưởng Tích Tích ngơ ngác lắc đầu, đang muốn hỏi thêm, Phàn phu nhân lại lấy gối ra, bảo nàng ta nằm trên giường: “Chuyện này nói ra rất dài, cô lại đi đường lâu như vậy, hãy nghỉ ngơi cho khỏe trước. Dù sao cô cũng phải ở nhà chúng ta một khoảng thời gian, sau này sẽ từ từ kể với cô”
Tưởng Tích Tích cảm kích nhìn bà nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, nàng ta lại lật người ngồi dậy lấy hai lượng bạc từ trong túi ở thắt lưng ra: “Phu nhân, khoảng thời gian này phải làm phiền bà. Mà ta lại chẳng biết làm gì cả, hãy coi chút bạc này là chi phí ăn ở của ta”
Phàn phu nhân đanh mặt lại, đẩy bạc trở về: “Nếu ta nhận chỗ bạc này, trăm năm sau gặp lão gia, sẽ không biết ăn nói với ông ấy thế nào, mau, cất vào đi”
“Xí, nghèo mà còn thích giả vờ hào phóng” Phàn Tình vừa nói một câu đã bị Phàn phu nhân trừng mắt, nàng ta chỉ có thể lườm Tưởng Tích Tích một cái rồi đi ra ngoài: “Đi thôi, còn không lên núi hoa đẹp sẽ bị người ta hái hết mất”
Phàn phu nhân lại dặn dò Tưởng Tích Tích vài câu, rồi đi ra ngoài cùng Phàn Âm.
Cuối cùng trong phòng chỉ còn một mình Tưởng Tích Tích, nàng ta thở hắt ra, dang chân rộng ra rồi nằm trên giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm xà nhà: Với tình hình vừa rồi, người nhà họ Phàn chắc là có quan hệ khá tốt với Trình đại nhân nên mới tiếp đãi nàng ta chu đáo như vậy. Nhưng Phàn phu nhân lại nói Phàn lão gia và đại nhân quen biết mười mấy năm trước. Vậy lúc đó Trình Mục Du hẳn là khoảng mười tuổi, chẳng lẽ hai người họ là bạn vong niên à? Còn Phàn Tình nữa, sao nàng ấy lại căng thẳng vì vết thương của mình như vậy, chẳng qua chỉ bị chuột cắn một cái thôi mà nàng ấy lại làm như đại địch sắp tới, đúng là chuyện bé xé ra to. Điều kỳ lạ hơn là khắp miếu thờ đều là chuột, chúng nó cứ như thuận theo nước mưa bò xuống vậy. Hơn nữa, trong miếu cũng không hề có đồ cúng, chẳng lẽ pho tượng Tằm Thần đó thu hút chúng tới sao?
Tuy nhiên, dù trong đầu tràn ngập suy nghĩ cũng không thể chống lại cơn buồn ngủ đang quấy rối. Nàng ta bôn ba nửa tháng, cơ thể đã mỏi mệt từ lâu, một suy nghĩ vẫn chưa kết thúc, mí mắt đã nặng nề buông xuống, nàng ta cố gắng mở ra nhưng cuối cùng vẫn nặng nề nhắm lại.
Lúc tỉnh dậy đã là ban đêm, nhưng không phải nàng ta tự nhiên thức mà là bị dọa tỉnh. Trong mơ, nàng ta nhìn thấy từng đôi mắt ẩn núp trong bóng tối, rất sáng, phản chiếu lốm đốm ánh sáng trắng, trốn trong góc nhìn chằm chằm mình không chớp mắt.
Lúc tỉnh dậy, Tưởng Tích Tích cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Nàng ta quay lưng về phía cửa, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cảm giác khiếp sợ trong mơ mãi không tan biến.
Cuối cùng, nàng ta nhớ lại mình đang ở đâu, cũng hiểu ra vừa nãy chỉ là một giấc mơ nhưng cơ thể nàng vẫn căng cứng. Không hề thả lỏng chút nào dù bởi vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Nàng ta co lại, ngón chân cũng quắp chặt, rất sợ, sởn tóc gáy, nhưng lại không biết mình đang sợ cái gì.
Sau lưng có thứ gì sao? Nó co mình lại, nhìn trộm nàng ta trong bóng tối.
Tưởng Tích Tích chậm rãi quay đầu ra. Nàng ta nhìn thấy có một bóng đen nhỏ nằm trên bệ cửa sổ, lông trên lưng nó được ánh trăng chiếu sáng loáng, một đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh, cắm thẳng vào lòng nàng.
Chuột, mình giết nhiều bạn của nó như vậy nên nó mới tới tìm mình báo thù.
Một ý nghĩ hoang đường xông vào đầu óc nàng ta, rõ ràng biết là rất hoang đường nhưng nàng ta lại tin chắc mà chẳng hề nghi ngờ. Trái tim nàng ta đang đập loạn nhịp, tay lần mò tìm trường kiếm của mình bên mép giường.
Khi ngón tay chạm vào chuôi kiếm, xúc cảm lạnh lẽo khiến nàng ta thoáng bình tĩnh hơn đôi chút. Nhưng hành động tiếp theo của con chuột lại khiến cổ họng nàng ta thắt lại, máu toàn thân dồn lên đỉnh đầu.
Nó há miệng nhìn nàng ta, để lộ cái lưỡi và khoang họng đỏ đậm, giữa một màu đỏ tươi xen lẫn những chiếc răng nanh sắc nhọn, trắng bóng, long lanh như thể hội tụ tất cả sự băng giá trên thế gian.
Tưởng Tích Tích cảm thấy cả người như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm nhấm. Cảm giác ghê tởm đó lại ập đến cổ họng lần nữa khiến nàng ta gần như không thể kìm được cơn tức trong lồng ngực.
“Meo”
Một tia sáng trắng lóe lên, con chuột trên bệ cửa sổ cũng biến mất. Tưởng Tích Tích vội vàng đi đến bên cửa sổ và nhìn xuống, nàng ta thấy con mèo trắng mình gặp trên đường hôm nay đang đứng giữa sân, nó đã nuốt cả cái đầu chuột vào trong miệng.
“Răng rắc”
Một vài sợi máu tràn ra bên miệng mèo trắng, đầu của con chuột bị cắn nát rồi, cuối cùng nó cũng không vùng vẫy nữa, nửa cơ thể lộ bên ngoài dần dần chùng xuống.
Mèo trắng đắc ý liếc nhìn Tưởng Tích Tích một cái, rồi hiên ngang đi ra khỏi sân.
“Meo meo”
Tưởng Tích Tích đứng trước cửa sổ kêu nó, nhìn nó với ánh mắt tán thưởng. Nhưng mèo trắng lại không quan tâm đến sự khen ngợi của nàng ta. Nó đi đến bên tường, bốn chân cong lại chuẩn bị nhảy lên trên, cửa viện đột nhiên lại mở ra vào lúc này.
Phàn Tình nhìn thấy mèo và chuột thì sợ hãi kêu lên, hoa tươi chất đầy trong khuỷu tay đều rơi hết, rải đầy sân.
Mèo trắng giật mình, thân hình như tia chớp “vụt” qua cửa sân, chuồn ra ngoài bên chân Phàn Âm.
Phàn Âm không kêu lên, nhưng phản ứng còn khoa trương hơn cả tỷ tỷ của mình, nàng ta ngã bệt xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.