Tân An Quỷ Sự

Chương 288: Tằm thần

Chương Trước Chương Tiếp

Chỉ liếc nhìn một cái, Tưởng Tích Tích lập tức cúi đầu thấp xuống, hai má đỏ ửng lên, may mà cô nương đó nắm lấy vòng cửa, chậm rãi đóng cửa lại. Nàng ta nhìn những con chuột đã bị chia thành từng mảnh rải khắp mặt bàn và mặt đất, hoảng sợ ôm ngực: “Ôi trời ơi, rốt cuộc chuyện này là thế nào, những con chuột đáng chết này rốt cuộc chui từ đâu ra thế?” Vừa dứt lời, nàng ta lại liếc nhìn thanh kiếm đã dính đầy máu tươi trên tay Tưởng Tích Tích: “Chúng đều bị cô giết chết sao? Vậy tiếng động ban nãy là cô gây ra phải không?”Lúc này, Tưởng Tích Tích mới chú ý đến áo ngực màu vàng tươi của nàng ta vẫn chưa mặc xong, lộ ra một mảng ngực trắng nõn, nên khẽ đưa tay chỉ, nhắc nhở nàng ta chú ý.

Cô nương đó liếc nhìn nàng ta, khinh thường lẩm bẩm, rồi quay người chỉnh lại y phục, sau đó mới quay người lại: “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, những con chuột này đều là cô giết hả?”

“Đúng vậy” Tưởng Tích Tích trả lời ngắn gọn.

“Chúng đến từ đâu vậy?” Nàng ta chép miệng, kiễng chân lên cẩn thận bước ra khỏi những cái xác chuột không hoàn chỉnh kia, sợ giày mình sẽ bị dính vào thứ máu hôi thối đó.

“Chúng đột nhiên xuất hiện trong miếu, không biết chui ra từ chỗ nào”

Cô nương đó đứng lại rồi chậm rãi quay đầu, ngón tay khẽ chọc lên vai Tưởng Tích Tích: “Vậy còn cô, cô từ đâu ra thế?”

Nàng ta nói rất không khách sáo, đương nhiên Tưởng Tích Tích rất tức giận, nàng ta lạnh lùng nhìn gương mặt xinh đẹp đó, không muốn nói thêm một chữ nào nữa.

Cô nương đó lại cười khúc khích, để lộ hàm răng trắng tinh: “Ơ, giận rồi à, còn nhỏ mà nóng tính quá nhỉ” Vừa dứt lời, nàng ta cúi người vái lạy: “Cô nương, xin hỏi cô từ nơi nào tới đây, đến chỗ chúng ta có mục đích gì?”

Giọng điệu vẫn ngả ngớn như lúc đầu, chỉ có điều, Tưởng Tích Tích không quen nơi đất khách quê người nên không muốn tranh chấp với nàng ta. Hơn nữa, mục đích bây giờ của Tưởng Tích Tích là tìm người, nghe giọng điệu của cô nương đó, chắc nàng ta là người bản địa, vừa hay có thể hỏi nàng ta xem có quen biết Phàn Khánh Phong không.

Tưởng Tích Tích hắng giọng: “Ta đến trấn Đạm Thủy là để nhờ cậy bạn bè. Ông ấy tên là Phàn Khánh Phong, không biết cô nương có quen biết không?”

“Phàn Khánh Phong?” Cuối cùng cô nương đó cũng nghiêm túc đánh giá Tưởng Tích Tích. Sau khi nhìn một lúc, nàng ta cười run vai: “Biết chứ, chỉ có điều, ông ấy đã chết cách đây rất nhiều năm rồi”

Nghe thấy thế, máu trong người Tưởng Tích bỗng trở nên nguội lạnh, nàng ta trợn tròn mắt: “Những gì cô nói là thật sao? Phàn Khánh Phong thật sự chết rồi à?”

“Thật, thật hơn cả vàng thật. Ông ấy là cha ta, mấy ngày trước ta mới tới thăm mộ của ông ấy, cô nói xem ta nói thật không” Vừa dứt lời, nàng ta thờ ơ nghịch sợi tóc mai của mình, rồi hỏi tiếp: “Sao cô lại biết cha ta vậy, với tuổi tác của cô, lúc sinh ra chắc ông ấy đã mất được vài năm rồi, chẳng lẽ là quen nhau trong mộng?”

Miệng lưỡi vẫn sắc bén như lúc đầu, nhắc đến cha ruột của mình mà cũng dám đùa cợt, Tưởng Tích Tích lắc đầu thở dài: “Người quen biết cha cô không phải ta, là huynh trưởng… của ta”

“Huynh trưởng của cô? Người đó là ai?”

Tưởng Tích Tích vội vàng lấy thư của Trình Mục Du ra khỏi tay áo, thầm nghĩ vẫn may mắn. Mặc dù không biết tay nải đã bị con ngựa đưa đến nơi nào, nhưng ít nhất không làm mất lá thư. Tưởng Tích Tích đưa thư cho nàng ta: “Huynh trưởng ta nói, nếu cha cô đọc được lá thư này thì sẽ cưu mang ta một khoảng thời gian, nên ta mới ngàn dặm xa xôi tới đây”

“Cô đã làm gì? Chẳng lẽ cô là khâm phạm của triều đình à?” Nàng ta liếc mắt đánh giá Tưởng Tích Tích lần nữa, rồi nhún vai nói: “Cũng không giống, tiểu cô nương choai choai, cho dù muốn cướp pháp trường cũng không có bản lĩnh đó” Vừa dứt lời, nàng ta quay đầu sang chỗ khác, mở bức thư ra rồi đọc từng câu từng chữ.

Sau khi xem xong, vẻ ngả ngớn trên mặt đã không thấy đâu nữa, nàng ta lại nghiêng đầu đánh giá Tưởng Tích Tích thêm một lúc, rồi chậm rãi gấp thư lại, sau đó xoay người đi ra khỏi điện: “Đi theo ta đi”

“Đi? Đi đâu?” Tưởng Tích Tích vội vàng đi theo nàng ta hỏi.

Nữ tử đó quay đầu nhìn Tưởng Tích Tích: “Không phải cô đến đây để nương nhờ nhà ta à? Không theo ta về nhà còn có thể đi đâu?”

Trấn Đạm Thủy là một trấn nhỏ nằm giữa núi sông, trấn hẹp và dài, tựa như một con rắn được khảm vào sông. Người trong trấn chỉ làm hai việc chính là nuôi tằm và trồng trà. Những vườn trà mà Tưởng Tích Tích nhìn thấy khắp các ngọn núi đều là sản nghiệp của người dân ở thôn Đạm Thủy.

Cô nương đi đằng trước dẫn đường này tên là Phàn Tình, là con gái của Phàn Khánh Phong, nàng ta còn có một muội muội tên là Phàn Âm, hai người là tỷ muội song sinh. Sau khi Phàn Khánh Phong mất, phu nhân của ông ta nhờ vào mấy mẫu trà để nuôi hai tỷ muội khôn lớn, cuộc sống cũng không dễ dàng gì.

Những điều này đều là Phàn Tình nói với nàng ta. Nghe nàng ta nói xong, Tưởng Tích Tích vô thức sờ túi tiền trên thắt lưng của mình. May quá, đại nhân cho nàng ta không ít ngân lượng, ít nhất nàng ta không phải ăn không ở không. Phàn Tình cũng chú ý đến động tác này của nàng ta nên lúc nói chuyện cũng khách khí hơn nhiều.

Hai người một trước một sau đi trên con đường hơi nước bốc lên. Tưởng Tích Tích nhìn thấy không ít nhà đều mở rộng cửa, họ cầm từng tấm chiếu đến trước cửa, trên chiếu phủ vải trắng trơn, trên tấm chiếu được trải lá dâu tằm xanh non mơn mởn, nhìn từ xa giống như một thảm cỏ xanh.

“Phơi những lá dâu này là để nuôi tằm sao?” Nàng ta hỏi Phàn Tình.

“Đúng vậy, hầu hết người ở đây đều nuôi tằm, những con đó ưa sạch sẽ, lá mà không được rửa sạch và phơi chúng sẽ bị bệnh, hầu hạ chúng còn khó hơn hầu hạ người nhiều” Phàn Tình hừ lạnh một tiếng.

“Chỉ có điều, đây là truyền thống, chắc người dân trong trấn đã quen rồi”

Phàn Tình nhún vai: “Cũng phải, có lẽ lịch sử nuôi tằm ở trấn Đạm Thủy đã được mấy trăm năm rồi. Cô biết ngôi miếu vừa nãy mình vừa tránh mưa tên là gì không? Nó tên là miếu Tằm Thần”

“Miếu Tằm Thần?”

“Tương truyền, Tằm Thần đi qua đất Thục, phát hiện mọi thứ đều tàn héo, dân chúng áo rách quần manh nên bèn ở lại vài ngày, dạy bách tính đất Thục nuôi tằm trồng trà, còn cho họ kén tằm và giống cây trà. Từ đó về sau, đất Thục mới trở thành một vùng đất trù phú”

“Cho nên người dân ở đây mới xây ngôi miếu Tằm Thần đó, để nhớ về Tằm Thần? Thật hay giả vậy?”

Phàn Tình chọc vào trán Tưởng Tích Tích: “Đầu óc không bình thường đúng không? Loại câu hỏi như thế này mà cũng hỏi được à? Đương nhiên là giả, ở đây làm ruộng ít, nuôi tằm trồng trà nhiều. Chẳng qua đều là vì địa hình, khí hậu thích hợp mà thôi, không liên quan gì đến thần tiên cả”

Tưởng Tích Tích cười ngượng ngùng nhưng trong lòng lại thầm lẩm bẩm: Cô chưa từng gặp quỷ thần, không có nghĩa là trên đời này không có quỷ thần, còn nói ta là trẻ con choai choai, ta thấy cô mới là trẻ nhỏ vô tri.

Đang nghĩ miên man thì chân nàng ta chợt lún xuống, một thứ lông lá nhảy lên giày nàng ta, sau đó lại dùng hết sức chạy đến bên bức tường, rồi dọc theo bức tường chậm rãi đi về phía trước.

Tưởng Tích Tích nhìn kỹ, ra đó là một con mèo trắng, nó mềm mại, uyển chuyển nhưng cũng rất mạnh mẽ, nó dạo bước trên đường rồi biến mất sau ngã rẽ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)