Pho tượng là một người đàn ông mặc áo bào xanh, râu dài lông mày dài, trông như một vị tiên, ông cầm một bó hoa ở tay trái, hoa là hoa thật, có vẻ là vừa mới được hái xuống, cánh hoa mềm mại xòe ra, trên đó vẫn còn vài giọt sương trong suốt. Tay phải ôm một bó tơ, bó tơ này lại được khắc từ gỗ, có điều nhất định là nó được tạo ra dưới bàn tay của một người thạo nghề, mỗi một sợi tơ đều được khắc một cách tinh tế lập thể, giống như thật vậyTrước mặt của pho tượng không có bài vị, Tưởng Tích Tích cũng không làm sao biết được người đàn ông này là thần thánh phương nào, nàng ta quỳ gối lên đệm hương bồ lạy ba lạy, lẩm bẩm: “Mặc dù con không biết danh hào của ngài, nhưng ngài đồng ý cho con một chỗ trú mưa nhất định ngài là một vị thần tiên thực sự, Tưởng Tích Tích xin cảm ơn ngài”
Nói xong nàng ta đi ra ngoài dựa vào cửa mà ngồi, ngẩng đầu nhìn từng hàng mưa rơi dưới mái hiên.
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, trong lúc bất tri bất giác, Tưởng Tích Tích đang ngủ, trong mơ ánh đao tia kiếm, lửa bay ngút trời, nàng ta lại trở về trên ngọn núi ngày nhỏ kia, đạp lên thi thể chất đầy trên mặt đất mà chạy. Phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng lưng cao to, nàng ta nở nụ cười, sự vui sướng thấm vào từng tế bào, liều mạng chạy về phía trước, nàng ta hô: “Đại nhân, đại nhân, ta ở chỗ này”
Trình Mục Du quay đầu lại, trên khuôn mặt dịu dàng như ngọc hiện lên sự bình thản, hắn vươn một tay với nàng ta: “Tích Tích, qua đây”
Nhưng mà bàn chân bắt đầu tê rần, có vật sắc nhọn gì đó xuyên qua làn da của nàng ta, Tưởng Tích Tích hít một hơi khí lạnh, nhìn xuống mặt đất: Những tử thi kia sống lại, bọn họ mọc ra móng tay thật dài, dùng sức níu lấy cổ chân của nàng ta, không cho nàng ta tiến thêm bước nào.
Bên tai truyền lại tiếng ngựa hí, Tưởng Tích Tích giật mình một cái, tỉnh khỏi giấc mộng, nàng ta dụi mắt: Kỳ lạ thật, sao trong viện lại có thêm những tảng đá như thế nhỉ, màu đen xám, tròn trịa, số lượng hơn trăm, trải rộng ở khắp các ngõ ngách của miếu thờ.
“Hí…”
Tiếng kêu của con ngựa thu hút sự chú ý của nàng ta, âm thanh này có vẻ không ổn, vừa bén vừa cao, tràn đầy sự sợ hãi. Tưởng Tích Tích nhìn về phía con ngựa được buộc ở cột trụ hành lang, phát hiện ra rằng bốn vó của nó nhảy tới nhảy lui trên mặt đất, như là đang tránh né thứ gì đó.
Mấy thứ nhỏ màu xám xịt đang chạy quanh bốn vó của nó, có hai thứ còn đang leo lên lưng ngựa từ móng, chúng nó làm lộ ra hàm răng vừa trắng vừa nhọn, cắn mạnh vào lưng ngựa.
Con ngựa kêu lên một tiếng hí dài, nó đột nhiên thoát khỏi sự ràng buộc của dây cương, chạy vội ra ngoài viện, không đến một lúc, thân thể to lớn đã biến mất trong mưa bụi mịt mùng.
Còn chưa kịp đuổi theo, mu bàn chân của Tưởng Tích Tích đã tê rần, nàng ta cúi đầu, phát hiện ra rằng chiếc giày đã bị cắn rách một khe nhỏ, một con động vật lông lá xù xì đang chui đầu đi vào trong cái khe kia, dùng hàm răng sắc nhọn cắn da thịt mịn màng của nàng ta.
Cho tới bây giờ, nàng ta mới hoàn toàn thoát khỏi cảnh trong mơ, cũng hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh của chính mình.
Một con chuột nằm trên giày của nàng ta, không chỉ như vậy, những tảng đá rải rác bên trong miếu thờ này cũng đều là chuột, hơn một trăm con, trừ cái con đấu tranh anh dũng trên chân này toàn bộ đều đang núp ở trong góc, nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Nàng ta là con mồi của chúng ư?
Tưởng Tích Tích không biết, bởi vì nàng ta đã rút kiếm khỏi vỏ, một đao chặt đứt oắt con đang liếm láp máu tươi của chính mình kia.
Cơ thể của con chuột đứt thành hai đoạn, lăn sang hai hướng khác nhau, có điều là cái đuôi nhỏ dài của nó còn đang lắc lư lên xuống, như không cam lòng với chuyện đầu một nơi thân một nẻo.
Bàn tay nắm kiếm của Tưởng Tích Tích run run, có lẽ phải nói là toàn thân của nàng ta đều đang run rẩy không ngừng, bao gồm cả tóc gáy đang dựng đứng lên kia. Cũng không phải là do nàng ta sợ hãi, không phải nàng ta chưa từng gặp cảnh tượng máu tanh khủng khiếp hơn cảnh này, nhưng khi thấy đám chuột nhung nhúc này, một loại cảm giác khác bỗng dưng xông thẳng lên đầu.
Ghét bỏ.
Không sai, nữ nhân dường như có một sự căm ghét trời sinh với loài chuột vậy. Cái loài mà sinh sống trong bóng tối ấy không to lớn nhưng lại tham lam tàn nhẫn. Giống như bây giờ, đối mặt với kẻ to lớn hơn mình nhiều như thế này mà nó lại bắt đầu nảy sinh ý nghĩ đánh lén.
Kiếm được vung cao lên, trong nội tâm nàng ta đột nhiên dâng lên ý nghĩ giết chóc mãnh liệt, đúng vậy, đối mặt với vật như vậy, dường như chỉ có giết hết toàn bộ bọn chúng mới có thể làm tiêu biến sự ghét bỏ gần như là buồn nôn kia.
Nhưng mà ngay khi nàng ta lao ra khỏi mái hiên, chuột trong sân đột nhiên đứng thẳng lên, đi bằng hai chân, lỗ tai nhòn nhọn nho nhỏ giật vài cái về phía Tây, sau đó chúng nó đặt thân thể nằm ngang ra, xông về phía miếu thờ. Tấm lưng màu xám tro bị nước mưa thấm ướt thành màu đen bóng, làm da gà của nàng ta sởn hết cả lên.
Tưởng Tích Tích thấy như gặp phải đại địch, nàng ta nhìn đám “thuỷ triều” màu xám tro kia vọt mạnh về phía chính mình, đã sẵn sàng tinh thần để liều mạng với bọn chúng.
“Chít chít… Chít chít…”
Những con chuột chen lấn lên bậc thềm, chạy đến trước mặt Tưởng Tích Tích, nhưng mà, ngay khi trường kiếm của nàng ta sắp chạm đất, chúng nó lại quẹo cua, chạy xoẹt qua chân của nàng ta, phóng qua cánh cửa, tiến vào trong đại điện, leo từ chân pho tượng được thờ phụng lên mặt bàn, sau đó nhào lên trên cái đế của pho tượng làm bằng gỗ, dùng hàm răng nhọn hơn cả dao kia mà gặm.
Pho tượng? Mục tiêu của bọn chúng là pho tượng?
Tưởng Tích Tích mê man nhìn cảnh tượng phía trước, cánh tay cầm kiếm mềm nhũn ra. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng ta đã bay người lên bàn, quơ trường kiếm chém về phía pho tượng. Thời nhỏ khi tập kiếm, phụ thân đều yêu cầu nàng ta dùng quả hạch trên cây làm mục tiêu, kiếm chém qua, nếu quả hạch vừa đúng chém vào chính giữa sẽ được phụ thân tán thưởng.
Ngược lại với quả hạch, đám chuột này lại lớn hơn nhiều, trường kiếm của Tưởng Tích Tích bay lượn khắp trên người của pho tượng, chém ngang lưng những con chuột kia, thân thể màu xám đen rơi lộp bộp ở trên bàn, toé ra từng vệt máu to.
Cuối cùng trên pho tượng kia chỉ còn lại một con chuột, nó nằm trên đỉnh cao nhất, hốt hoảng khóc chít chít nhìn về phía đống thi thể bị cắt thành hai nửa của đồng loại.
Tưởng Tích Tích cười gằn một tiếng, trường kiếm bay thẳng về phía nó.
“Bụp”
Bụng của nó bị xuyên thủng, thân thể bị kiếm kéo bay ra ngoài, dính thẳng lên một chiếc cửa gỗ ở phía sau pho tượng.
“Hóa ra ở đây còn có một cánh cửa ngầm” Tưởng Tích Tích đi qua, vừa muốn rút kiếm ra cửa gỗ đã kêu két một tiếng, được mở ra từ bên trong.
Một cô nương trẻ tuổi mặc váy màu hồng phấn vọt từ bên trong ra, động tác của nàng ta có vài phần hoảng loạn, thiếu chút nữa đã đập vào trên thanh bảo kiếm sắc bén trên cửa kia, đợi khi nhìn rõ được con chuột máu thịt be bét bị quấn ở lưỡi kiếm kia nàng ta sợ đến mức ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, kêu vài tiếng mẹ ơi.
Tưởng Tích Tích vội vã rút bảo kiếm ra khỏi cửa gỗ, căm ghét vứt con chuột kia xong, nàng ta dìu cô nương kia đứng lên, vừa muốn nói hết tình hình thực tế cho nàng ta biết lại phát hiện trong khe cửa có một bóng người xoẹt qua. Mặc dù chỉ liếc mắt, nàng ta cũng đã thấy rõ người kia, đó là một nam nhân, một nam nhân không mặc quần áo.